Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1335: Chương 1335: Sao cô lại cảm thấy anh đang đi về phía phòng hiệu đính chứ?




Cô ta cho rằng trong lòng Trình Dĩ An chắc chắn đang rất khó chịu, chỉ là cố chịu không biểu hiện ra mà thôi.

Quan Thu Manh liền đứng lên, “Vậy tớ đi ăn với các anh chị của bộ phận mình đây?

Cô ta còn phải xây dựng quan hệ tốt với các tiền bối trong bộ phận, ai thèm ngồi chung với phòng hiệu đính vô dụng này chứ. Trình Dĩ An đương nhiên sẽ không ngăn cô ta lại, từ lúc Quan Thu Mạnh vừa ngồi xuống, cả một miếng nhỏ cũng chẳng buồn ăn, chỉ lo nói.

Chỉ là lúc Quan Thu Mạnh vừa xoay người định rời đi, liền nhìn thấy Nam Cảnh Hành bước vào nhà ăn. Quan Thu Manh đương nhiên nhận ra anh.

Có một thời gian, cô ta còn rất si mê anh, còn lên mạng ra sức thu thập những bức ảnh của Nam Cảnh Hành về cất giữ. Bây giờ trong máy tính vẫn còn lưu những bức ảnh của Nam Cảnh Hành.

Hôm nay ngày đầu tiên đến công ty, vẫn chưa có cơ hội gặp Nam Cảnh Hành. Nghe đồng nghiệp nói, ngay cả họ cũng không phải có thể thường xuyên gặp được anh.

Quan Thu Manh không ngờ hôm nay cô ta lại may mắn như vậy, vừa mới vào công ty ngày đầu tiên đã gặp được Nam Cảnh Hành xuống nhà ăn.

Nam Cảnh Hành bước vào, giống như đang tìm ai đó, nhìn quanh nhà ăn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại một điểm.

Quan Thu Manh cảm thấy chắc Nam Cảnh Hành đã nhìn thấy cô ta. Quan Thu Manh quyết định tạm thời không trở về tìm các tiền bối trong bộ phận gắn kết tình cảm nữa, cứ đứng ở đó đợi, giả vờ như không tìm thấy chỗ trống. Cô ta còn ra vẻ nhìn quanh khắp nơi, dáng vẻ thật sự như không tìm được chỗ. Những ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không ngừng dõi theo Nam Cảnh Hành.

Sau khi Nam Cảnh Hành nhìn sang, liền thu lại ánh mắt, bước đến quẩy thức ăn lấy khay, sau khi chọn vài món liền bước thẳng về phía này.

Quan Thu Manh vui mừng tim cũng đập nhanh hơn.

Sao lại trùng hợp vậy, Nam Cảnh Hành thật sự đang đi về phía cô ta!

Cô ta đảo mắt một vòng, liền bê khay thức ăn từ từ bước về phía Nam Cảnh Hành, còn không quên nhìn trái nhìn phải, xem có bàn nào trống không.

Khóe miệng Vạn Như Ý đồng nghiệp của Trình Dĩ An giật giật, “Cái cổ Quan Thu Manh này có bị bệnh không vậy. Rõ ràng chỗ chúng ta còn chỗ, chỗ các đồng nghiệp của cô ta cũng còn chỗ, cô ta tỏ vẻ như không tìm thấy chỗ ngồi làm gì chứ?”

Trình Dĩ An vẫn luôn cúi mặt ăn cơm, vốn không nhìn thấy cảnh Nam Cảnh Hành bước vào, lúc nghe thấy Vạn Như Ý nói, Trình Dĩ An lúc này mới vừa ăn vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Quan Thu Manh đang ở đó làm bộ làm tịch.

Chuyện của Quan Thu Manh, cô vốn không muốn quan tâm, nhìn thấy cũng cho qua. Lúc đang định thu lại ánh mắt, ai ngờ lại nhìn thấy Nam Cảnh Hành. Đồng thời bến tại cũng truyền đến tiếng của đồng nghiệp Dương Lạc Lạc, “Đó không phải tổng giám đốc sao? Sao anh ấy lại xuống nhà ăn vậy?”

“Kỳ lạ thật, tổng giám đốc đến rồi”

“Vậy nên Quan Thu Mạnh đó mới làm bộ làm tịch, bằng không cậu nghĩ cô ta giả vờ cho ai xem chứ?”

“Ôi giời, mất mặt chết được! Nghĩ sao vậy chứ? Dáng vẻ đó của cô ta không phải cho rằng tổng giám đốc đến tìm cô ta đó chứ?”

“Cũng to gan thật.”

Nhịp tim Quan Thu Manh cũng càng ngày càng nhanh, hồi hộp nhìn thấy Nam Cảnh Hành đã bước đến trước mặt mình.

Quan Thu Manh đỏ mặt, mím môi, dáng vẻ vừa e thẹn vừa lúng túng, “Tổng giám đốc, ở đây không còn chỗ nữa...”

Chữ “rối” còn chưa kịp nói ra, Nam Cảnh Hành đã đi thẳng một mạch lướt qua cổ ta.

“Hahahahaha!” Dương Lạc Lạc bật cười thành tiếng.

“Tưởng cô ta là nhân vật lớn gì chứ, ai gặp cũng yêu sao? Trong công ty ở trước mặt nhiều người như vậy mà lại có ý để dụ dỗ tổng giám đốc!”

Đối với điểm này, các đồng nghiệp đều rất có lòng tin. Mắt nhìn người của Nam Cảnh Hành sao có thể kém đến mức để ý Quan Thu Mạnh chứ.

Quan Thu Manh lúng túng đối mặt với không khí, sắc mặt từ trắng chuyển thành xanh. Nhìn thấy đồng nghiệp hai bên nhìn cổ ta như đang xem một vở kịch hay, còn không ngừng châm biếm, Quan Thu Manh giận đến toàn thân run cầm cập.

Những đồng nghiệp vốn dĩ còn đang đợi Quan Thu Manh trở về ăn chung nhìn thấy, lấy ví tiền điện thoại của mình đặt hết vào vị trí còn trống.

Muốn quay về a?

Không có cửa đâu!

“Cổng công chúng ta còn đợi cô ta trở về cùng ăn, xem ra người ta vốn chẳng thèm để mắt đến chúng ta”

“Tầm mắt của người ta cao lắm, chúng ta là cái đinh gì chứ?”

“Haha, cô ta mất mặt như vậy, tôi nói trước, tôi sẽ không ngồi ăn chung với cô ta đâu. Cùng bộ phận với cô ta đã đủ mất mặt lắm rồi, để người khác nhìn thấy cô ta ngồi chung với chúng ta, cho rằng chúng ta cũng như vậy thì phải làm sao?”

“Không nhìn thấy chúng ta đã chiếm hết vị trí bên cạnh rồi sao? Bây giờ hết chỗ rồi, làm gì còn chỗ nào cho cô ta chứ?”

“Công ty chúng ta tranh giành đấu đá vốn không ít, những người yêu thầm tổng giám đốc cũng không ít, nhưng chưa có ai mất mặt như vậy.”

“Người như cô ta thì gọi là gì chứ? Phải nói là trí tưởng tượng quá phong phú. Không được rồi, tôi sắp cười đến chết mất!”

“Đợi đã, các cậu xem tổng giám đốc đang đi đầu kia?”

“Tuy đã đi ngang qua Quan Thu Manh nhưng vẫn tiếp tục đi về hướng đó, sao tôi có cảm giác tổng giám đốc quả thật đã có mục tiêu nhỉ?”

“Đâu chỉ một mình cậu, tôi cũng cảm thấy thế. Cũng chính là hướng của Quan Thu Mạnh, Quan Thu Mạnh đó cũng xui xẻo thật, nếu đổi lại là người khác, chắc cũng sẽ hiểu lầm”

“Nhưng tổng giám đốc đi tìm ai vậy? Sao tôi có cảm giác anh ấy đang tiến về phía nhóm phòng hiệu đính nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.