Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 468: Chương 468: Bản thân khó bảo toàn




Sau đó, cúp điện thoại, rồi tắt cả máy.

Ngôn Minh Bá đã sắp xếp một căn biệt thự ở ngoại ô thành phố. Địa điểm tuy có hơi xa xôi, nhưng rất khó tìm, đám người đó chắc cũng không thể không quản ngại xa xôi chạy đến nơi hẻo lánh này được! Biệt thự cũng đã được dọn dẹp xong, những thứ cần thiết đều có, thức ăn cũng rất dồi dào.

Ngôn Sơ Vi vừa vào cửa, liền thét to: “Tháo hết gương xuống cho con!”

Ngôn Minh Bá mở miệng định quát lớn, tháo hết gương xuống là thế nào hả? Mặt mình bị thương, không lẽ cũng không cho người khác soi gương sao?

Trịnh Hân Viện giữ lấy cánh tay Ngôn Minh Bá, lắc đầu: “Bỏ đi, tâm trạng con không tốt, cứ chiều theo nó đi! Gương mặt vốn xinh đẹp như vậy, đột nhiên bị hủy, đổi lại là người khác, cũng không thể chấp nhận được.”

Nghe vậy, cuối cùng Ngôn Minh Bá cũng kìm nén mấy câu định nói xuống, không nói gì nữa.

Trịnh Hân Viện lúc này mới hỏi: “Lúc nãy nhận được nhiều cuộc gọi như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Chuyện làm ăn của công ty xảy ra vấn đề rồi.” Ngôn Minh Bá cũng không giấu giếm. Bây giờ công ty bất động sản Cẩm Hoa có thể đã xảy ra vấn đề rất lớn, có lẽ khó mà qua được ải này. Dù sao cũng phải để Trịnh Hân Viện có chút thời gian chuẩn bị tâm lý.

“Những công ty con của chúng ta làm cung ứng nguyên liệu, đã xuất hiện rất nhiều lô hàng bị hủy đơn. Rất nhiều đối tác vốn luôn hợp tác với chúng ta, thậm chí nhiều công ty hợp tác lâu dài, cũng đồng loạt chấm dứt hợp đồng. Bọn họ chấp nhận bồi thường hợp đồng chứ không muốn tiếp tục hợp tác với chúng ta. Những nơi đã hẹn thời gian kí kết cũng đều đổi ý. Hiện tại chỉ còn một vài công ty không thể gánh vác nổi tổn thất do phải đền hợp đồng mới không đả động gì đến vấn đề này.” Ngôn Minh Bá trầm giọng nói.

Sắc mặt Trịnh Hân Viện trắng bệch. Tất cả đả kích bà nhận hôm nay, thật sự quá lớn rồi.

Đầu tiên là chuyện con gái bị hủy dung nhan, rồi sau đó bà lại bị chỉ trích ích kỷ không cứu cô. Bây giờ công ty còn phải đối mặt với nguy cơ lớn như vậy. Cho dù bà vốn không hiểu lắm về việc làm ăn trong công ty, nhưng nghe thấy nhiều công ty hủy đơn hàng như vậy, cũng biết được tổn thất nghiêm trọng thế nào rồi.

“Quan trọng là có rất nhiều đơn hàng, chúng ta đã cho sản xuất rồi. Bây giờ đột nhiên lại hủy, không ai cần, sản phẩm ứ đọng, lại không đào ra tiền vốn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, công ty chỉ có nước phá sản thôi.” Ngôn Minh Bá xoa xoa ấn đường, thật sự rất đau đầu.

“Nghiêm... nghiêm trọng thế sao?” Trịnh Hân Viện luống cuống, hai tay run run không ngừng. Bà vẫn chưa hồi phục lại sau chuyện Ngôn Luật chết, giờ đây hết chuyện này đến chuyện khác liên tiếp kéo đến đả kích bà.

“Sao có thể không nghiêm trọng chứ.” Ngôn Minh Bá có chút mất kiên nhẫn, “Sau khi chuyện của Ngôn Luật truyền ra ngoài, đã gây ảnh hưởng rất xấu đến danh dự Ngôn gia chúng ta. Bây giờ mọi người đều cảm thấy, ai dính líu đến chúng ta, đều sẽ có liên quan đến tổ chức R, là đứng trên cục diện đối lập với quốc gia, với dân chúng. Nói tiền mà chúng ta kiếm được, đều góp cho tổ chức R. Hợp tác với Cẩm Hoa, cũng giống như có quan hệ mờ ám với tổ chức R vậy. Họ không muốn bị người khác hiểu lầm, đương nhiên phải cách xa chúng ta xa một chút rồi.”

Con trai duy nhất của mình đã chết, ông cũng rất đau buồn. Nhưng lúc này, vẫn không kìm được mà trách Ngôn Luật. Ai bảo nó đi theo tổ chức R đó làm việc chứ? Nó đã chết rồi, còn liên lụy người nhà!

Khi Ngôn Luật từ tổ chức R trở về, ai cũng đều khen ngợi, khiến ông ra ngoài cũng cảm thấy vô cùng tự hào. Nhưng chớp mắt nó đã trở thành kẻ phản bội, Ngôn gia cũng trở thành đồng lõa.

“Vây... vậy thì mình gọi điện cho em trai ông đi.” Trịnh Hân Viện bỗng nhớ ra, “Chú ấy là thị trưởng của Tân Thị, rất nhiều hạng mục xây dựng của thị chính, còn mấy công trình kinh tế... rất nhiều. Chỉ cần chú ấy lấy một số hạng mục trong đó giao cho chúng ta, như vậy mọi việc đã có thể giải quyết được rồi.”

Ngôn Minh Bá bị một chuỗi sự kiện làm phiền não, đầu óc đã không còn được nhanh nhẹn như Trịnh Hân Viện nữa. Bây giờ được bà nhắc nhở, liền có cảm giác giống như người từ trong mơ tỉnh lại vậy.

Ngôn Minh Bá kích động nói: “Phải rồi! Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ!”

Ông tán thưởng nhìn Trịnh Hân Viện một cái, lập tức gọi điện cho em trai mình. Ai ngờ mới nói được mấy câu, đã cúp điện thoại, sắc mặt của Ngôn Minh Bá cũng đen lại.

Trịnh Hân Viện bất ngờ: “Sao vậy? Chú ấy... không chịu giúp sao?”

“Không phải.” Ngôn Minh Bá nói, “Bây giờ bản thân nó cũng khó bảo toàn.”

“Sao lại thế?” Trịnh Hân Viện mở to hai mắt, lấy tay che ngực, Ngôn Minh Thanh đã là chỗ dựa cuối cùng của gia đình họ rồi.

“Vì chuyện của Ngôn Luật, chú ấy cũng đang bị điều tra. Trước đây, chú ấy thường lợi dụng chức quyền, đã giúp chúng ta nhiều lần, hơn nữa, cũng gom góp lợi ích cho bản thân không ít, những chuyện này đều đang bị điều tra, tất cả đều bị bại lộ rồi.”

Thời gian Ngôn Minh Thanh làm thị trưởng ở Tân Thị, về mặt chính tích cũng không phạm phải sai lầm gì quá lớn, để người ta có thể nắm được nhược điểm. Nếu không có chuyện của Ngôn Luật, ông ta đã có thể thuận lợi điều về thành phố B rồi. Nếu không tham ô, không cấu kết với Cẩm Hoa, dù cho Ngôn Luật xảy ra chuyện, bị điều tra cũng không tra được gì, ông vẫn sẽ không xảy ra chuyện. Nhưng bản tính vốn xấu xa, ông ta sao có thể trong sạch được chứ? Lần này điều tra, đừng nói giúp họ, đến cả chức quan của bản thân ông ta e rằng cũng khó giữ nổi.

Trịnh Hân Viện vẫn còn đang khiếp sợ, không còn nghĩ ra cách nào khác để cứu vãn Ngôn gia nữa rồi.

Sắc mặt Ngôn Minh Bá đã trắng bệch, ngã xuống ngồi trên sô pha, môi ông run run, lẩm bẩm nói: “Tiêu rồi, gia đình chúng ta... tiêu hết rồi... “

“Những gì ba mẹ nói đều không phải sự thật! Không thể như thế được!” Ngôn Sơ Vi đột nhiên xông ra, không thể chấp nhận kết quả hiện tại, “Nhà chúng ta sao có thể mất hết được chứ! Còn có công ty to như vậy mà! Chỉ là nhất thời không xoay vòng vốn được thôi, đến ngân hàng vay tiền, thế chấp là được! Sẽ có cách mà!”

“Không còn cách nào nữa rồi.” Ngôn Minh Bá lắc đầu, “Con cho rằng ba chưa từng nghĩ đến sao? Hôm nay vừa xảy ra chuyện, ba liền lập tức liên hệ các ngân hàng có năng lực tiếp nhận cho chúng ta vay thế chấp, nhưng chẳng có ngân hàng nào đồng ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.