Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 467: Chương 467: Mẹ thật sự quá ích kỷ




Trịnh Hân Viện vừa khẩn trương vừa lo lắng nhìn Ngôn Sơ Vi.

Bình thường cô luôn để ý đến gương mặt mình như vậy, bỏ rất nhiều công sức mỗi ngày để chăm sóc da, còn thường xuyên đến thẩm mĩ viện tiêm tinh chất làm đẹp. Bây giờ nhìn thấy mặt mình thành như vậy, sao có thể tiếp nhận nổi chứ. Trịnh Hân Viện muốn an ủi con gái nhưng không thể mở miệng, sợ sẽ đả kích Ngôn Sơ Vi.

Ngôn Sơ Vi nhìn thấy gương mặt của mình cũng cảm thấy ghê tởm, muốn chạm vào vết thương, xem rốt cuộc vết dao rạch sâu bao nhiêu. Tay vừa định chạm vào, đã bị Trịnh Hân Viện ngăn lại: “Sơ Vi, đừng chạm vào! Con nghe y tá nói rồi đó, không chạm vào, mới khỏi nhanh được.”

“Khỏi thì có tác dụng gì chứ, có thể không để lại sẹo không?” Ngôn Sơ Vi đột nhiên quay đầu, chất vấn y tá, “Cô nói đi, vết thương của tôi có thể không để lại sẹo không?”

“Vết thương này của cô rất sâu, chắc chắn... chắc chắn sẽ để lại sẹo. Nhưng kỹ thuật của các bệnh viện thẩm mỹ bây giờ đều rất tiên tiến, chắc có thể xóa vết sẹo mà. Tuy rằng, không thể hoàn toàn hồi phục như ban đầu, nếu nhìn kĩ vẫn thấy một chút khác biệt. Nhưng chỉ cần trang điểm che đi, không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra đâu.”

Y tá cũng không dám nói quá chắc chắn, lỡ như sau này bệnh nhân trở lại bệnh viện gây rối thì sao.

Ngôn Sơ Vi oán hận nghĩ, nói như vậy, lúc cô để mặt mộc của cô, vẫn có thể nhìn ra sự khác biệt rất lớn. Dù cho trang điểm, cũng không giấu được lúc người khác nhìn kỹ. Ngôn Sơ Vi biết cho dù có xóa sẹo cũng không thể không để lại chút dấu vết nào.

“Vết thương của tôi rốt cuộc sâu đến mức nào?

Sau khi thấy y tá diễn tả, Ngôn Sơ Vi trực tiếp ném chiếc gương xuống đất: “Sau này gương mặt của tôi, phải làm sao?”

“Sơ Vi, Sơ Vi, con đừng tức giận như vậy, con như vậy, miệng vết thương sẽ không khép lại được.” Trịnh Hân Viện vội vã khuyên.

“Con bị hủy dung nhan rồi, con bị hủy dung nhan rồi! Mẹ nhìn gương mặt này của con đi, bản thân mẹ cũng không muốn nhìn, người khác có thể muốn nhìn thấy nó sao?” Ngôn Sơ Vi chỉ vào vết thương của mình, hung tợn trừng mắt với Trịnh Hân Viện, “Bây giờ mẹ bảo con làm sao bình tĩnh được chứ?”

“Rồi... rồi sẽ có cách mà.” Trịnh Hân Viện lúng ta lúng túng nói, “Sơ Vi, con đừng như vậy, mẹ cũng đau lòng lắm.”

“Mẹ đau lòng? Vậy sao trước đó mẹ không ra ngoài cứu con? Con ở bên ngoài, kêu cứu thảm thiết như vậy, mẹ trốn trong nhà không dám ra ngoài. Bây giờ trước mặt con mẹ giả vờ lo lắng cho con làm gì chứ? Chuyện đã đổ xuống đầu rồi, mẹ liền nhát gan trốn ở phía sau!” Ngôn Sơ Vi chỉ vào Trịnh Hân Viện, lạnh giọng chỉ trích.

Sắc mặt Trịnh Hân Viện “Xoẹt” một khắc liền trắng bệch, lắc đầu: “Sơ Vi, con... sao con lại nói mẹ như vậy? “

Bà thật sự không ngờ Ngôn Sơ Vi lại chỉ trích bà như vậy, trong lòng bà vô cùng đau lòng.

Sớm biết, sớm biết như thế chi bằng lúc đó liều cái mạng này, ra ngoài cùng Ngôn Sơ Vi, có phải cô sẽ không chỉ trích bà như vậy không?

Ngôn Sơ Vi bây giờ vì không tìm thấy ai khác để tính sổ, nên đem hết chuyện mình bị hủy dung nhan, đổ hết lên đầu Trịnh Hân Viện. Cô cho rằng nếu Trịnh Hân Viện ra ngoài giúp đỡ, cô đã không bị hủy nhan như vậy rồi.

Dì giúp việc đứng một bên nghe mà vô cùng bất ngờ. Ngôn Sơ Vi này cũng lợi hại thật, cái gì cũng nói ra được.

“Sao con không thể nói chứ? Cũng chính vì mẹ bỏ con không màng mà con mới thế này. Sao mẹ có thể đứng một bên giương mắt nhìn con bị đánh chứ? Mẹ thật sự quá ích kỷ!” Ngôn Sơ Vi cất cao giọng chỉ trích.

Y tá thật sự không thể ở lại thêm nữa, chỉ muốn băng cho xong vết thương của Ngôn Sơ Vi, rồi mau chóng rời đi.

Trịnh Hân Viện vô cùng uất ức, trong lòng cũng cảm thấy rất oan uổng. Tình huống đó, bà ra ngoài có thể giúp được gì chứ? Không phải chỉ có thể cùng Ngôn Sơ Vi bị trọng thương sao, đến lúc đó một người có thể gọi xe cứu thương cũng chẳng có.

Lúc này y tá mới nói: “Ngôn tiểu thư, tôi xử lý vết thương cho cô trước.”

Ngôn Sơ Vi xụ mặt không nói tiếng nào, y tá nhân cơ hội, thao tác trên tay vô cùng nhanh, thoáng chốc đã băng bó xong cho Ngôn Sơ Vi, vội vã dọn dẹp đồ đạc chạy mất.

Trong lúc Ngôn Sơ Vi băng bó vết thương, Trịnh Hân Viện gọi điện cho Ngôn Minh Bá.

Công ty bất động sản Cẩm Hoa bốn bề đều bị dân chúng và phóng viên vây kín mít, Ngôn Minh Bá dưới sự bảo vệ chặt chẽ của bảo vệ và vệ sĩ, khó khăn lắm mới có thể thoát ra ngoài. Trong lúc chạy trốn còn bị người ta ném không ít trứng gà vào người. Ngôn Minh Bá đi thay quần áo rồi vội vã tới bệnh viện.

Nhìn thấy ông, Trịnh Hân Viện mới nhanh chóng đứng dậy, chạy đến: “Minh Bá.”

“Sơ Vi bị thương thế nào?” Ngôn Minh Bá hỏi.

Ngôn Sơ Vi mỉa mai nhìn Trịnh Hân Viện một cái. Trịnh Hân Viện nhìn thấy ánh mắt của cô, nghẹn ngào lắc đầu: “Trên mặt... trên mặt bị người ta rạch một đường rất sâu, sau này sợ rằng... sợ rằng... “

Ngôn Minh Bá khiếp sợ hít sâu một hơi, qua một lúc sau mới nói: “Thu dọn một chút đi, chúng ta về nhà.”

“Nhà đã bị người ta vây kín rồi.” Trịnh Hân Viện nói, đâu dám trở về.

“Tôi đã sắp xếp một căn nhà khác, chúng ta về đó sống tạm trước.” Ngôn Minh Bá nói, “Đi mau đi, bằng không nhận được tin, bệnh viện e rằng cũng bị người ta vây kín mất.”

Vừa rồi bên ngoài đã có không ít phóng viên rồi. Ba người lại vội vã xuất viện, trên đường đi ra cũng có mấy phóng viên không ngừng bám theo họ, liên tục đặt câu hỏi. Khó khăn lắm mới thoát khỏi đám phóng viên, lái xe rời khỏi bệnh viện.

Trên đường, Ngôn Minh Bá nhận được mấy cuộc điện thoại. Càng nhận, sắc mặt của ông càng trở nên khó coi.

“Sao vậy?” Trịnh Hân Viện lo lắng hỏi. Vừa dứt lời, điện thoại lại reo lên.

Ngôn Minh Bá vội vã nói: “Để về rồi nói.”, sau đó liền vội vã bắt máy.

Nghe trợ lý nói xong, ông nói: “Nếu còn có chuyện tương tự, tạm thời không cần nói với tôi, cậu xử lý trước đi, sau đó tập hợp lại báo với tôi một lượt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.