Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 670: Chương 670: Chỉ có hai đứa chúng mày, không được dẫn người khác theo




Xảy ra chuyện gì sẽ đều bị người khác nhìn thấy.

“Hơn nữa chuyện đã đến nước này, bọn con phá hoại buổi đính hôn thì có tác dụng gì? Ngoài việc khiến Sở gia mất mặt, lẽ nào Cố Niệm và Chiêu Dương sẽ không kết hôn thật sao?” Hướng Dư Lan cũng nói, “Dù bọn con có ngu ngốc cũng không đến mức làm chuyện uổng công.”

Lời của hai người họ Cố Niệm cũng tin.

Lão thái thái cũng cảm thấy có lý, nhưng vẫn chất vấn: “Hai đứa nói thật không?”

“Thật mà mẹ!” Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan đồng thanh.

Lão thái thái hiện giờ lại hi vọng là bọn họ làm, bởi ít nhất còn có thể tìm thấy Bánh Gạo Nhỏ.

“Nếu để mẹ biết là có liên quan đến hai đứa thì đến nhà tổ hai đứa cũng đừng mong trở về.” Lão thái thái lạnh lùng nói.

Hướng Dư Lan run rẩy, nhưng trên mặt không lộ ra vẻ chột dạ lo lắng.

Thật sự không phải do bà ta làm.

Cháu mất tích, không biết do ai bắt đi, trong lòng Hướng Dư Lan cũng rất sốt ruột, rất lo lắng.

Lúc này, điện thoại của Sở Chiêu Dương vang lên.

Trong không khí sốt ruột và căng thẳng, tiếng chuông điện thoại của Sở Chiêu Dương vô cùng vang dội.

Anh bực mình lấy điện thoại ra, vừa định cúp máy thì thấy trên màn hình là một số điện thoại lạ.

Ánh mắt Sở Chiêu Dương ngừng lại, đặt điện thoại lên bàn thủy tinh chính giữa mọi người: “Có thể là người bắt Bánh Gạo Nhỏ.”

Cố Niệm run rẩy lo lắng, chỉ có thể ra sức nắm chặt nắm tay. Móng tay vừa được nhóm người của Cris làm đẹp lúc nãy giờ đã ấn sâu vào lòng bàn tay. Trên bàn tay trắng nõn đã có vết hằn tím rõ rệt, Cố Niệm không nhìn thấy, nhưng đầu ngón tay lại cảm thấy ẩm ướt, thì ra là ấn đến mức máu đã chảy ra.

Sở Chiêu Dương cũng cảm nhận được sự căng thẳng của Cố Niệm. Anh nắm tay Cố Niệm, từ từ mở lòng bàn tay của cô ta, mới thấy máu hòa cùng với mồ hôi.

Anh nắm chặt lấy tay Cố Niệm, chống đỡ cho cô.

Hắc Tử mở laptop, kết nối với điện thoại của Sở Chiêu Dương, gật đầu với anh.

Sở Chiêu Dương nắm lấy tay Cố Niệm không buông, tay còn lại mở loa ngoài điện thoại.

“Alo.” Giọng nói trầm khàn lạnh lùng của Sở Chiêu Dương vang lên.

“Con mày đang ở trong tay tao.” Đúng như dự đoán, quả nhiên là điện thoại của kẻ bắt cóc.

Lần này với lần trước Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan đưa Bánh Gạo Nhỏ đi không hề giống nhau.

Lần này là bắt cóc thật sự.

Đối phương rõ ràng là đã dùng máy thay đổi giọng nói, giọng ồ ồ giống hệt như tiếng của hệ thống trong điện thoại thông minh.

Cố Niệm nắm chặt lấy tay Sở Chiêu Dương, che lấy miệng mình mới không để bản thân lên tiếng.

Lần trước biết được Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan đưa Bánh Gạo Nhỏ đi, dù trong lòng lo lắng nhưng phần nhiều là tức giận. Bởi bọn họ biết cho dù Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan không thích Cố Niệm nhưng cũng sẽ không làm hại cậu nhóc. Bọn họ chỉ lo lắng Bánh Gạo Nhỏ có sợ hãi hay không.

Kẻ bắt cóc lần này rất có thể là kẻ đã chụp lén Cố Niệm.

Mục Lam Thục ở bên cạnh đã khóc đến sắp bất tỉnh, nhưng bàn tay vẫn che chặt miệng không để mình lên tiếng, sợ bị đối phương nghe thấy.

Cố Lập Thành ôm Mục Lam Thục vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng bà.

Sở Chiêu Dương cắn chặt răng, hít thở nặng nề, trầm giọng nói: “Mày muốn gì?”

“Thông minh, sảng khoái lắm.” Giọng nói có vẻ máy móc sau khi bị biến đổi của đối phương, lúc này lại có thể nghe ra sự giễu cợt, “Tao muốn mày và Cố Niệm đến nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô phía tây, một lát nữa tao sẽ gửi bản đồ vào điện thoại mày.”

Đối phương ngừng lại một lát rồi nói: “Nhớ rằng chỉ có hai người chúng mày, không được dẫn theo ai khác, không được báo cảnh sát, không được dẫn theo tộc bộ. Tay không mà đến, không được mang theo vũ khí. Nếu chúng mày đem thêm một người hay mang tới một cái dao gọt trái cây thì cũng đừng mong gặp lại con chúng mày. Nếu chúng mày vì sự an toàn của bản thân, không quan tâm đến sống chết của con mình thì cứ làm trái lời tao.”

“Tao muốn nghe giọng con tao!” Cố Niệm nắm chặt tay Sở Chiêu Dương, “Mày nói nó ở trong tay mày, tao muốn nghe giọng nó để chứng minh!”

Cố Niệm không dễ dàng dám đòi chứng cứ. Làm cảnh sát, những vụ án thế này bản thân cũng từng được biết đến.

Những kẻ bắt cóc không hề có tính người.

Mày muốn chứng cứ phải không?

Vậy thì cắt một bộ phận trên người nó xuống, một lỗ tai, một ngón tay, thậm chí là một con mắt rồi gửi đến cho gia đình của người bị hại.

Chuyện đó ai có thể chịu được!

Gia đình lúc đó sẽ khóc đến bất tỉnh, bất luận là yêu cầu gì cũng đều đồng ý, chỉ hi vọng người thân của mình không chịu bất cứ đau khổ gì.

Cố Niệm thật sự sợ Bánh Gạo Nhỏ sẽ phải trải qua những chuyện này, nên cô cẩn thận trả lời, lo sợ sẽ kích động đối phương làm ra chuyện tán tận lương tâm. Bánh Gạo Nhỏ còn nhỏ như vậy lại bị kẻ biến thái bắt cóc, chắc chắn đã rất hoảng sợ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.