Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 671: Chương 671: Tính cách rất giống mẹ của mày, thật khiến người khác chán ghét




Có phải con trai cô đang sợ hãi khóc lóc, đối phương có vì thằng bé làm ồn mà ra tay đánh nó không?

Nếu ngón tay hoặc tai của Bánh Gạo Nhỏ được gửi đến trước mặt cô thì sẽ như thế nào?

Nếu là vì cô thì có lẽ kẻ đó sẽ không vì Bánh Gạo Nhỏ là trẻ con mà ra tay nhẹ nhàng.

Cô không dám tưởng tượng đến cảnh Bánh Gạo Nhỏ bị giày vò, thằng bé bị đối xử thế nào, giờ còn khỏe hay không, có bị thương hay không, có phải đau quá đang gọi mẹ hay không?

Cứ nhắm vào cô, cứ để cô gánh thay cho Bánh Gạo Nhỏ, đừng làm hại thằng bé!

“Haha.” Đối phương cười nhẹ một tiếng: “Đưa nó qua đây.”

“Ba mẹ mày muốn nghe giọng của mày, chứng minh mày đang ở trong tay tao.”

Có thể hắn đã đưa điện thoại đến trước mặt cậu nhóc, vì thế giọng của hắn trở nên không rõ ràng.

Nhưng đợi một hồi sau vẫn không nghe thấy tiếng của Bánh Gạo Nhỏ.

“Mày nói đi!” Từ trong điện thoại của Sở Chiêu Dương truyền ra giọng phụ nữ không rõ ràng lắm. Tuy không nghe được rõ nhưng cảm thấy không hề xa lạ.

Bánh Gạo Nhỏ mím chặt môi, mặt căng thẳng, nhất định không lên tiếng. Lúc nãy cậu nhóc đã nghe thấy chuyện kẻ xấu bàn bạc. Trong tay bọn chúng có súng, đợi đến lúc ba mẹ đến sẽ đối phó với hai người họ. Bọn chúng cảm thấy cậu chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện nên đã nói chuyện đó trước mặt cậu. Hoặc có lẽ bọn chúng cố ý cho cậu biết ba mẹ cậu sẽ bị giày vò thế nào. Vì thế ở đây rất nguy hiểm, cậu nhóc không muốn ba mẹ đến đây.

Cậu nhóc đang vô cùng hoảng sợ nhưng vẫn sống chết cắn chặt răng, nhất quyết không phát ra một tiếng nào. Gương mặt tròn nhỏ của cậu trắng bệch, bởi vì sợ hãi mà run rẩy, nhưng lại dùng sức khống chế bản thân không thể hiện ra sự sợ hãi. Cậu là một nam tử hán, cậu phải bảo vệ cho mẹ, không thể nào biết là có nguy hiểm mà vẫn để mẹ đến để chịu tổn hại.

Cậu thà rằng mình bị thương!

Cậu không thể để những kẻ xấu kia thấy được cậu đang hoảng sợ, cậu không thể để bọn chúng đắc ý!

Cậu càng sợ hãi, bọn chúng càng vui vẻ!

Cậu sẽ không để chúng vui vẻ!

Nhưng mà… cậu thật sự rất sợ!

Cậu nhớ mẹ, nhớ ba, muốn trở về nhà, muốn ở cùng ông bà ngoại, ở cùng ông bà nội.

Muốn trở về ngôi nhà ấm áp, trở về trong vòng tay của mẹ.

Ba, mẹ, ông ngoại…

Bánh Gạo Nhỏ rất nhớ mọi người!

Bánh Gạo Nhỏ run rẩy sợ hãi, rưng rưng nước mắt nhưng vẫn cắn chặt răng, nhất định không làm theo đôi nam nữ trước mặt.

“Nói đi, để mẹ mày biết mày ở đây. Mày không muốn ba mẹ mày đến cứu mày sao?” Ngôn Luật ngồi trên xe lăn, giọng nói vô cùng dịu dàng.

Nhưng gương mặt đó đã hằn sâu sự hận thù theo năm tháng, ngập tràn sự tàn bạo.

Bánh Gạo Nhỏ ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn, dù cho giọng của hắn có dịu dàng thì gương mặt đó vẫn rất đáng sợ. Đôi môi cậu run cầm cập, trong lòng suy nghĩ, chú người xấu này nghĩ cậu ngốc sao?

Lời nói của bản thân sẽ dẫn ba mẹ vào một cái bẫy!

Cậu cứng rắn nhất quyết im lặng, hất mặt lên, xoay đầu sang một bên.

“Haha! Tính cách rất giống mẹ của mày, thật khiến người khác chán ghét!” Ngôn Sơ Vi cười lạnh một tiếng, đẩy xe lăn của Ngôn Luật ra, đi đến trước mặt Bánh Gạo Nhỏ.

Dáng vẻ mạnh mẽ này giống hệt như Cố Niệm.

Ai cũng nói cậu nhóc giống Sở Chiêu Dương, cứ như cùng một khuôn đúc ra. Lúc mới gặp cậu nhóc, Ngôn Sơ Vi cũng cảm thấy như vậy nên không khỏi có chút dao động. Nhưng vừa nghĩ đến đây là con mà Cố Niệm sinh cho Sở Chiêu Dương, Ngôn Sơ Vi liền không còn chút thương xót. Đặc biệt là hiện giờ, dáng vẻ quật cường này của cậu nhóc, dù cho đang trong lúc nguy hiểm nhưng vẫn cố giả vờ mạnh mẽ, tính cách này giống hệt như Cố Niệm! Ngôn Sơ Vi dĩ nhiên biết vì sao cậu nhóc nhất quyết không lên tiếng, nhất định là sợ Sở Chiêu Dương và Cố Niệm gặp nguy hiểm.

Giả nhân giả nghĩa giống hệt Cố Niệm!

Thật không ngờ đứa trẻ nhỏ này lại hiểu hết lời bọn họ nói. Không ngờ đứa con mà Cố Niệm sinh lại thông minh như vậy, trong lòng Ngôn Sơ Vi lại dâng trào một sự tức giận khó tả.

“Haha, thế nào? Lúc nãy chuyện bọn tao vừa nói, mày hiểu hết phải không?” Ngôn Sơ Vi bước đến trước, bóp chặt khuôn mặt cậu nhóc, kéo cậu lên.

Dù Ngôn Sơ Vi là phụ nữ nhưng sức của cậu nhóc còn yếu nên không kháng cự được. Bị Ngôn Sơ Vi bóp lấy má nhấc lên, rất nhanh chỉ còn mỗi đầu ngón chân là chạm được đất. Mặt Bánh Gạo Nhỏ vô cùng đau, hai bên má đã đỏ ửng. Ngôn Sơ Vi còn cố ý dùng móng tay ấn vào trong thịt của Bánh Gạo Nhỏ, rướm cả máu.

Bánh Gạo Nhỏ đau muốn khóc, nước mắt không kìm được mà tuôn trào ra. Cậu nhóc vung hai tay muốn đánh Ngôn Sơ Vi, nhưng vẫn không nói câu nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.