Chương 19 KHÓ MÀ CÓ ĐƯỢC DUYÊN PHẬN NHƯ THẾ, CON CŨNG PHẢI NẮM CHẮC LẤY
Mục Lam Thục nhìn một cái, cũng nhếch nhếch khóe miệng: “Đúng là quá xấu.”
Trừ đối với công việc của Cố Niệm không hài lòng ra, những phương diện khác, Cố Niệm thật sự là không có chỗ nào không tốt, nhất là lớn lên vô cùng xinh đẹp. Da dẻ trắng nõn mềm mại, một chút tỳ vết cũng không có, từ nhỏ đến lớn không bị sẹo đậu mùa. Khuôn mặt đến lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, bình thường nếu như chỉ trang điểm thì Cố Niệm còn lười đến không thèm đánh phấn lót.
Nếu như nói đằng trai quả thực tốt, thận trọng đáng tin, vậy thì có thể không để ý tướng mạo. Nhưng nghe ý Cố Niệm nói, tên kia ỷ vào kiếm được ít tiền liền đắc ý vô cùng, quả thực không phải loại chững chạc gì. Lại còn xấu xí như vậy thì dựa vào cái gì mà ủy khuất con gái mình? Bà sốt ruột tìm đối tượng cho Cố Niệm là hy vọng nó có thể có chỗ dựa, nhưng không phải là muốn Cố Niệm chịu ủy khuất.
Đang suy nghĩ, Mục Lam Thục đột nhiên ngừng một lát, hỏi: “Làm sao lại nằm trên đất? Con thật sự kêu người đánh à?”
“Đâu có ạ!” Cố Niệm tìm một cái cớ, “Chỉ là người chung quanh cũng không nhìn nổi. Chê con, con có thể nhịn, sẽ không so đo với anh ta. Nhưng mẹ biết anh ta nói gì với con không? Anh ta nói ba con chết rồi, cưới con còn phải dẫn theo cục nợ như mẹ.”
Cố Niệm nhướng môi, mặt có chút trắng bệch. Trên đường cô vốn từng cân nhắc, không muốn nói lời này cho Mục Lam Thục nghe. Nhưng bây giờ cô sợ Mục Lam Thục chưa từ bỏ ý định, muốn kéo cô đi xin lỗi, hoặc là còn ôm kỳ vọng với đối phương nên liền dứt khoát nói thật. Mặc dù có chút tổn thương nhưng tốt xấu gì cũng có thể cắt đứt ý nghĩ của mẹ.
Quả nhiên, Mục Lam Thục tức giận đỏ cả mắt.
“Cho nên con mới không nhịn được tạt nước vào mặt anh ta. Đây không phải là vấn đề dáng dấp có đẹp hay không, đây là vấn đề nhân phẩm. Hạng người gì mà có thể ở trước mặt người ta nói ba mẹ người ta như vậy? Bị tạt nước, thẹn quá hoá giận còn muốn đánh con.”
Mục Lam Thục vừa nghe, tức giận trực tiếp lớn tiếng nói: “Người động thủ đánh phụ nữ tuyệt đối không thể cần.”
“Đúng vậy, cho nên khách xung quang không nhìn nổi, kịp thời ngăn lại, ném anh ta xuống đất. Kết quả anh ta còn muốn đánh luôn cả người kia. Cũng may vị khách kia trên thực tế là ông chủ của khách sạn, lai lịch rất lớn nên anh ta mới không dám làm ầm lên. Đây là điển hình một kẻ chuyên bắt nạt người yếu thế hơn mình mà. Dạng người như anh ta cũng chỉ dám về nhà làm ầm lên thôi.” Cố Niệm trong mặc niệm xin lỗi Sở Chiêu Dương một giây, đem công lao của anh gắn lên người Yên Bắc Thành, chủ yếu là vì để cho Mục Lam Thục phát hiện không thích hợp.
Quả nhiên, ánh mắt Mục Lam Thục liền sáng lên, mong đợi hỏi: “Ông chủ kia bao nhiêu tuổi? Còn trẻ chứ? Dám làm việc nghĩa như vậy nhân phẩm khẳng định không tồi, khó mà có được duyên phận như thế, con phải nắm chắc lấy.”
Cố Niệm cảm thấy mình quá thông minh vì đã nói là Yên Bắc Thành, vội vàng khoát tay: “Mẹ đừng nói lung tung, ông chủ của Thịnh Duyệt không phải là vị Yên Hồi kia sao? Người ta đã sớm kết hôn rồi, vợ chồng ân ái lắm.”
Mục Lam Thục thất vọng thở dài một tiếng: “Cho nên mẹ đã nói mà, đàn ông tốt bây giờ đều bị người ta đặt trước rồi. Con còn kéo dài nữa thì càng ngày càng không dễ tìm. Thôi, mẹ phải gọi điện thoại cho dì Tô kia đã, bà ta giới thiệu cho con cái thứ cặn bã gì không biết nữa, lại còn chẳng biết xấu hổ đến xem trước con như thế nào, cũng không xem xem tên đàn ông kia là cái đức hạnh gì. Phân chó cũng bị bà ta chém gió thành hoa.”
Cố Niệm cười khổ, xem ra Mục Lam Thục thật sự quá tức giận rồi.
Có mấy lời phải nói thế nào nhỉ, từ chất lượng đối tượng hẹn hò người ta giới thiệu cho bạn là có thể nhìn ra bạn ở trong lòng đối phương có đẳng cấp gì. Có lẽ dì Tô kia cảm thấy cô cũng chỉ xứng với tên cặn bã hôm nay thôi.
Mục Lam Thục cầm điện thoại di động trở về phòng ngủ của mình, Cố Niệm cũng đi về phòng.
Lúc đi qua phòng của Mục Lam Thục, cô loáng thoáng nghe được tiếng gọi điện thoại: “Chị Tô, chị giới thiệu cho Cố Niệm nhà chúng tôi hạng người gì thế, chị còn không biết xấu hổ mà oán trách tôi à?”
Mũi Cố Niệm cay cay, trong lòng chợt nhói đau.
Mục Lam Thục mặc dù ngoài miệng luôn nói cô không ra gì, nhưng trên thực tế bà bao giờ cũng là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau.