Chương 20 ANH CHẮC CHẮN NGƯỜI TA THÍCH ANH CHỨ KHÔNG PHẢI LÀ GHÉT ANH CHỨ?
Thành phố vừa mới lên đèn. Dưới bầu trời đêm đen nhánh, thành phố ngập tràn ánh sáng rực rỡ muôn màu.
Sở Chiêu Dương từ trong phòng tắm đi ra, trên người chỉ khoác áo choàng tắm, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, rắn rỏi. Đai áo bên hông thắt tuỳ ý lại lỏng lẻo, khẽ lộ ra lồng ngực, mơ hồ còn có thể nhìn thấy được hình dáng bắp thịt săn chắc.
Sở Chiêu Dương trực tiếp đi tới ngồi xuống chiếc ghế dựa trước cửa sổ sát đất của phòng ngủ. Bàn tròn nhỏ bên cạnh bày một chai rượu whisky và một ly rượu thủy tinh.
Anh rót nửa ly rượu, hé miệng nhấp một ngụm, không tự chủ lại nghĩ đến cảm giác mềm mại khi ôm Cố Niệm, cảm giác ấykhiến cho anh không khống chế nổi muốn bốc cháy.
Lúc này bởi vì rượu mạnh, cơ thể anh hình như càng nóng hơn.
Sở Chiêu Dương mở điện thoại di động ra, muốn mở zhihu* để hỏi, kết quả phát hiện cần phải đăng ký tài khoản. Vì vậy anh chỉ đành nhanh chóng đăng ký một cái, lúc ghi danh, anh dừng lại một chút rồi nhập vào: Cố Niệm Chiêu Dương.
* Một diễn đàn hỏi đáp lớn nhất Trung Quốc.
Sau khi đăng ký xong, anh liền nhập câu hỏi: Có một cô gái, cô ấy rất thích tôi, chỉ là quá xấu hổ, lần nào cũng không dám nhìn tôi, nhìn thấy tôi liền xấu hổ chạy mất. Tôi nên khích lệ cô ấy thế nào để cô ấy dũng cảm tỏ tình với tôi?
Lúc này, cửa phòng chậm rãi mở ra nhưng ngoài cửa không có gì cả.
Sở Chiêu Dương cúi đầu liền thấy một con chó Labrador từ ngoài cửa nhòm đầu vào, mắt to vô tội nhìn anh một lúc lâu. Thấy Sở Chiêu Dương lại ngẩng đầu lên, lúc này nó mới tự cho là Sở Chiêu Dương không nhìn thấy mình, lè lưỡi yên lặng đi vào trong. Nó cẩn thận phủ phục ở cuối giường, cái đuôi ngoắc ngoắc, lại nhìn lén Sở Chiêu Dương rồi lại nhìn giường.
Nó thấy anh hình như không nhìn qua liền đứng dậy, chân sau đạp một cái, nhảy lên giường, lè lưỡi lăn lộn trên giường của Sở Chiêu Dương.
Sở Chiêu Dương bây giờ đang bận kéo trả lời, không để ý tới nó.
Chỉ trong chốc lát đã thấy đã có người trả lời: Cô ấy không nhìn anh, có thể là xấu hổ, cũng có thể là ghét anh. Anh chắc chắn người ta thích anh chứ không phải là ghét anh chứ?
Mặt Sở Chiêu Dương đen như đít nồi, ném điện thoại di động lên bàn kêu “rầm” một cái, chú chó Labrador tên là Cà Ri kia bị dọa giật nảy mình, đột nhiên dừng lăn lộn xoay mình nằm sấp xuống. Thấy Sở Chiêu Dương không phản ứng, khẽ run một chút, sau đó bới chăn lên, giấu mình vào đó thật kín đáo, chỉ để lại một bọc chăn nhỏ.
“IQ gì thế hả!” Sở Chiêu Dương phẫn nộ, Cố Niệm không biết thích anh bao nhiêu ấy chứ.
Đầu ngón tay đang gõ gõ mặt bàn suy tư thì điện thoại di động lại vang lên, là Hàn Trác Lệ.
Sở Chiêu Dương mặt không cảm xúc nhận điện thoại, cũng không thèm lên tiếng.
Hàn Trác Lệ đợi nửa ngày không nghe thấy âm thanh gì mới xác nhận nói: “A lô? A lô? Sở Chiêu Dương, cậu nghe điện chưa đấy?”
Sở Chiêu Dương lúc này mới không thể không lên tiếng: “Nghe rồi.”
“Mặt liệt chết tiệt kia, cậu a lô một tiếng thì chết à!” Hàn Trác Lệ tức đến giậm chân.
Sở Chiêu Dương: “...”
Hàn Trác Lệ: “...”
Sở Chiêu Dương: “...”
Hàn Trác Lệ: “...”
Cho nên anh ta không nói, Sở Chiêu Dương cũng không định nói chuyện phải không?
Khóe miệng Hàn Trác Lệ giật giật, hỏi: “Vừa rồi có phải cậu đặt câu hỏi trên zhihu không? Cố Niệm Triêu Dương đó.”
“...” Mặt Sở Chiêu Dương đen sì hỏi lại, “Sao cậu lại biết?”
“Ai bảo cậu dùng cái ID rõ ràng như thế, lại nói hỏi cái vấn đề kia, chắc chắn là cậu rồi!” Hàn Trác Lệ đắc ý bắt chéo chân, quan trọng nhất là, ngữ khí kia y như lúc nói ở Thịnh Duyệt, “Được lắm, vì một cô gái, hiếm khi cậu mới chịu đánh nhiều chữ như thế.”
Sở Chiêu Dương: “...”
Không có tâm tình trò chuyện với cái tên Hàn Trác Lệ này, Sở Chiêu Dương chẳng nói hai lời cúp luôn điện thoại.
Hàn Trác Lệ: “...”
Nhưng chỉ qua một giây sau, điện thoại của Hàn Trác Lệ lại gọi tới.