Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bạch Túc Diệp nói đến đó liền dừng lại, không nói gì thêm nữa. Cô là người ngoài cuộc so với bọn họ đều lý trí hơn. Mà Hạ Tinh Thần là người thông minh, nói một chút sẽ hiểu ngay thôi.
Hạ Tinh Thần ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt dần bình tĩnh lại, chỉ còn sự lạnh nhạt: “Những thứ này Bạch bộ trưởng không cần quá quan tâm, không nói đến Tổng thống đối với tôi không giống như cô nghĩ, cho dù là vậy nhưng tôi cũng hiểu tôi và ngài ấy chưa bao giờ là người cùng một thế giới, có nhiều cô gái muốn tiến vào nơi này nhưng mà không được. Tôi và bọn họ không có gì khác, một nơi tốt như vậy tôi còn có thể vào ở, chẳng qua là tôi càng hiểu rõ cho tới bây giờ nơi này đều không thuộc về tôi, cũng sẽ không thuộc về tôi.”
Hạ Tinh Thần quay đầu nhìn ra sau, phủ Tổng thống đầy khí thế, mái ngói lưu ly dưới ánh nắng buổi trưa chiết xạ chói mắt làm cho người ta không mở mắt ra được. Rất lâu sau cô mới quay đầu nhẹ nhàng nói: “Tương lai nơi này có nữ chủ nhân, tôi càng không để cho mình rơi vào cảnh nghèo túng bị người ta đuổi đi.”
Quan trọng nhất là…
Tình cảm không có tương lai cô sẽ không ngốc để cho bản thân như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Bạch Túc Diệp rời đi, Hạ Tinh Thần vẫn ngồi mãi nơi đó. Cho dù có áo choàng nhưng gió lạnh thổi qua vẫn có thể cảm nhận hơi lạnh thấu xương. Cô ngồi đó ngồi rất lâu, mãi đến khi người hầu đi tới nhắc nhở thì cô mới đứng dậy đi vào.
Đứa bé vẫn ngủ, Hạ Tinh Thần bớt chút thời gian xế chiều đi tới thăm Hứa Nham, mua theo rất nhiều hoa quả. Vốn không dự định ở lâu, chỉ muốn tới biểu đạt chút lòng biết ơn, không nghĩ tới lại gặp phải Hạ Tinh Không.
Hai người vừa gặp nhau, ánh mắt Hạ Tinh Không u oán như muốn xé xác cô ra vậy. Nhưng ngại ba mẹ Hứa ở đây cho nên vẫn ở trước mặt người khác cười vui vẻ.
Hạ Tinh Thần không muốn nói chuyện nhiều với cô ta cho nên đưa đồ qua, ở lại mấy phút liền chào tạm biệt với ba mẹ Hứa.
Hiện tại mọi người Hứa gia không giữ cô lại hiển nhiên là vì Hạ Tinh Không ở đây.
Cô đi ra ngoài, đứng ở bên đường đón xe.
“Hạ Tinh Thần.”
Xe còn chưa tới thì ngược lại Hạ Tinh Không lại tới chỗ này.
“Có việc gì sao?” Cô xoay người lại, lạnh nhạt đánh giá Hạ Tinh Không.
“Không phải ở lại phủ Tổng thống sao? Chẳng lẽ ngay cả một chiếc xe Tổng thống cũng không phái cho cô, đến nỗi keo kiệt đi gọi xe?” cho tới bây giờ Hạ Tinh Không chưa bao giờ nói một câu tốt đẹp với cô.
“Hiện tại ở trong bệnh viện đã cho phép người nhà vào thăm, hiện tại tôi đi bệnh viện thăm ba, nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước.” Vừa hay có một chiếc taxi tới, Hạ Tinh Thần lạnh lùng nói xong liền chặn xe lại.
Hạ Tinh Không thấy cô rời đi không nhịn được cao giọng: “Tôi khuyên cô nên thức thời một chút kết thúc quan hệ với ngài ấy, nhanh chóng chuyển ra khỏi phủ Tổng thống đi.”
Hạ Tinh Thần nhíu mày.
Cô ta vẫn như trước luôn coi trọng bản thân.
“Tôi chuyển ra cũng được mà không chuyển ra cũng chẳng sao, tóm lại mãi mãi không bao giờ có chuyện cô chuyển vào.” Hạ Tinh Thần lạnh lùng nhìn cô ta: “Khuyên cô một câu, không bằng đặt hết tâm tư lên người Hứa Nham đi.”
“Cô!” Hạ Tinh Không bị chọc tức đến á khẩu không nói được, chờ cô lên xe, cô ta mới nhớ tới lời mình muốn nói, cắn môi: “Hạ Tinh Thần, Tống Duy Nhất đã biết quan hệ giữa cô và và Tổng thống, ngược lại tôi muốn nhìn xem, nhìn cô có thể đắc ý được bao lâu, cô ấy sẽ không bỏ qua cho cô.”
Hạ Tinh Thần ngồi lên xe, lời này của cô ta dù có bị ngăn cách bởi cửa xe nhưng vẫn truyền vào lỗ tai, cô không nhịn được nhíu mày.
Thật sự Tống Duy Nhất biết được quan hệ giữa cô và Bạch Dạ Kình thì sao chứ?
Hai người bọn họ cùng lắm chỉ là một trò chơi tình ái mà thôi.
Hạ Tinh Thần nhìn Hạ Quốc Bằng, hiện tại tình trạng bệnh dịch đã có chuyển biến tốt, rất nhanh có thể ra viện. Hạ Tinh Thần cũng cảm thấy dễ chịu hơn, lúc về phủ Tổng thống đã đến lúc ăn cơm tối. Hạ Đại Bạch đã thức dậy đang ngồi xem kênh khoa học kỹ thuật, mở to mắt xem rất tập trung.
Hạ Tinh Thần nhìn sắc mặt con trai đã tốt hơn nhiều, trái tim cũng có thể buông lỏng. Như nhớ tới điều gì đó, cô lấy di động ra đưa cho bé.
“Dạ?” Bé nhìn điện thoại một cái nhưng lại bắt đầu chăm chú nhìn tivi.
“Mau giúp mẹ thay đổi.”
“Cái gì ạ?”
Hạ Tinh Thần mở danh bạ ra chỉ vào bốn chữ ông xã tương lai: “Nhân lúc ba con chưa thấy, mau giúp mẹ đổi đi.”
Hiện tại cô càng cảm thấy bốn chữ này cực kì nguy hiểm. Nếu để cho Bạch Dạ Kình nhìn thấy, đoán chừng sẽ nói cô không biết trời cao đất dày mơ ước vị trí Tổng thống phu nhân.
Hạ Đại Bạch bĩu môi.
Ba đúng là ngu ngốc, sao cả cái này vẫn không thấy được.
“Mẹ không thích mấy chữ này sao?” Hạ Đại Bạch không muốn thay đổi.
“Ừ, không thích mà cực kì ghét.”
“Vì sao chứ?”
Hạ Tinh Thần ngồi xuống cạnh con trai, sắc mặt tối lại: “Bởi vì anh ta không thể nào là ông xã tương lai của mẹ, mẹ cũng không phải là vợ tương lai của anh ta. Bốn chữ này sẽ tạo thành hiểu lầm không cần thiết, sẽ làm cho hai chúng ta gặp không ít xấu hổ.”
“Vậy sao? Vậy con giúp mẹ thay đổi.” Hạ Đại Bạch lập tức cầm điện thoại, Hạ Tinh Thần cẩm động, khó có lúc tên nhóc này rốt cuộc cũng đồng ý buông tha cho cô một lần.
Nhưng mà kết quả là…..
“Cái đó, Đại Bảo à, hình như con quên cách thay đổi rồi.”
“Cái gì?” Hạ Tinh Thần bạo phát: “Chắc chắn là con cố ý.”
“Người ta không cố ý mà.” Đôi mắt Hạ Đại Bạch ngập nước, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội: “Có thể là tối nay ăn hai cái đùi gà mà bị ngốc rồi, đầu óc không còn linh hoạt nữa.”
“…” Hạ Tinh Thần cầm điện thoại lại, khóc không ra nước mắt: “Thật sự là nuôi không con mà.”
Hơn nữa còn cảm động không công.
Hạ Đại Bạch cười hì hì nhìn bóng lưng của cô. Đã kiên trì lâu như vậy rồi đương nhiên phải để cho hai người bọn họ nhìn thấy tiếng lòng của bé.
Tin tức buổi tối là truyền hình trực tiếp của anh ở Thụy Sĩ.
Hạ Tinh Thần ngồi một mình dựa vào ghế sofa, trong tay cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, nhìn bóng dáng quen thuộc nên cũng không chuyển kênh nữa.
Thụy Sĩ mở một hội nghị thượng đỉnh xây dựng nguồn năng lượng trên toàn thế giới, rất nhiều lãnh đạo quốc gia ở dây, mà anh đứng trong đám người nổi bật, xung quanh đều là ánh sáng, đèn flash điên cuồng lóe sáng, ngược lại khí chất bất phàm của anh lại khó có thể dời mắt đi.
Hạ Tinh Thần suy nghĩ, dêm qua bọn họ vẫn chưa hoàn thành ước định, có phải vẫn còn hiệu lực hay không?
Hiện tại nghĩ lại phần tình cảm này làm cho cô cảm thấy hoảng hốt, như đứng đống lửa như ngồi đống than.
Chỉ là…
Hai vị trưởng bối Bạch gia và Bạch bộ trưởng đều thương Đại Bạch, có phải cô nên thay đổi chủ ý để bé ở lại bên cạnh bọn họ, Bạch Dạ Kình nuôi con so với cô nuôi càng cứng cỏi và dũng cảm ơn.
Đều nói con trai đều ở cùng một chỗ với ba.
Đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên điện thoại vang lên. Cô kinh ngạc nhìn màn hình xuất hiện mấy chữ ‘ông xã tương lai’, lúc này, trái tim đập loạn nhịp.