Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Sau khi cô kinh ngạc, nhìn màn hình hiện lên bốn chữ ‘ông xã tương lai’ lúc này, trái tim đập loạn nhịp.
Một lúc lâu sau mới nhận máy để bên lỗ tai.
“Lâu như vậy mới nghe máy, đã ngủ sao?”
Giọng nói của Bạch Dạ Kình từ bên kia truyền tới, Hạ Tinh Thần cảm thấy như gần như xa. Hai người bọn họ quen nhau lâu như vậy anh vẫn luôn ra nước ngoài, nhưng đây là lần đầu tiên anh ở nước ngoài mà còn cách đại dương gọi điện thoại cho cô.
Có lẽ là lo lắng cho đứa bé chứ gì.
Cô lắc đầu, nhìn tivi liền thốt ra: “Không có, đang xem tin tức trong nước.”
“Tin tức sao?” Bạch Dạ Kình như cười như không, giọng điệu như thăm dò: “Tôi nhớ rõ em không hề thích xem tin tức trong nước.”
“…” Hạ Tinh Thần quẫn bách, sợ tiết lộ tâm trạn liền vội hỏi: “Tôi không thích xem mà là Đại Bạch thích xem, tôi đang xem cùng con.”
“Vậy sao?” anh không hề lưu tình vạch trần cô: “Nhưng mà vừa hay quản gia nói với tôi Đại Bạch đã ngủ từ sớm.”
Đúng là càng giải thích càng lòi đuôi. Hạ Tinh Thần ảo não, chỉ đơn giản nắm chặt điện thoại mà không nói gì. Dù sao người đàn ông này vĩnh viễn bộ dạng nắm chặt mội thứ trong tay, cô không thể giấu diếm điều gì.
“Sớm nghỉ ngơi đi.” Không tệ, anh không truy hỏi đến cùng để trêu đùa cô. Hạ Tinh Thần ừ một tiếng, vốn muốn hỏi bên anh hiện tại là mấy giờ nhưng lời nói đến miệng thì ngừng lại. Rất nhiều chuyện tận lực vừa đủ mới tốt, nếu không sẽ nghiện.
“Vậy tôi tắt máy đây.”
“Ừ.” Hạ Tinh Thần mấp máy môi, tham luyến nghe tiếng hít thở của anh, không biết sao trong lòng cảm thấy ê ẩm.
“Làm sao vậy?” Bạch Dạ Kình như cảm giác được cảm xúc của cô không thích hợp, cô nhìn lên màn hình tivi, tùy ý nhìn gương mặt người nào đó, nhẹ nhàng nói: “Anh tắt máy trước đi.”
Lời nói mềm nhẹ trong đêm giống như tấm lụa mỏng vừa mông lung vừa ái muội, lại sâu thẳm triền miên.
Tâm tình Bạch Dạ Kình lập tức tốt lên, cười nhẹ một tiếng, giọng điệu càng trở nên ái muội: “Chuyện tối qua chờ tôi về lại tiếp tục.”
Hạ Tinh Thần ở bên này đỏ cả mặt.
“Chuyện tối hôm qua tôi đã quên rồi, sau này không có cơ hội nữa đâu.” Cô nói xong không đợi anh nói gì liền vội vàng tắt máy. Rất lâu sau trái tim vẫn đập rộn ràng.
Ném điện thoại sang bên cạnh, lại dựa người vào ghế sofa, nhìn bốn chữ 'ông xã tương lai', trong lòng lại cảm nhận tình cảm phức tạp.
Vừa giống như đắng lại giống như ngọt.
Ngày hôm sau, Hạ Tinh Thần theo thường lệ đi làm. Bạch Dạ Kình vẫn chưa trở về cho nên cô có thể bình yên cùng Hạ Đại Bạch ở lại phủ Tổng thống. Mới mấy ngày không thấy anh, Hạ Đại Bạch luôn nhớ anh, rất nhớ. Hạ Tinh Thần cảm thấy mình như bị con trai ảnh hưởng mới không có việc gì lại đi xem tin tức trong nước.
Trong mấy ngày đó, Hạ Đại Bạch có gọi điện thoại cho anh, bên kia anh bận rộn một ngày chỉ ngủ chừng 2h, lúc Hạ Đại Bạch gọi tới thì Lãnh Phi bắt máy, anh bận rộn liên tục 36h tiếng nên hiện tại đang ngủ bù.
Từ đó Hạ Tinh Thần lại không để cho Hạ Đại Bạch gọi điện qua làm ầm ĩ anh.
Bởi vì lệch múi giờ, lúc anh gọi điện thoại về thì bọn họ đều đang nghỉ ngơi cho nên phần lớn đều do người hầu nghe máy.
Hôm nay anh đang tham gia hội nghị ngày thứ bảy rồi.
Hạ Tinh Thần nghĩ xong rồi, chờ anh trở về sẽ kết thúc mối quan hệ nguy hiểm hiện tại. Chuyện đêm đó đã từng đề xuất giao dịch nhưng hiện tại xem như chưa bao giờ phát sinh qua, nếu anh muốn con trai, cô cho anh là được.
Nghĩ như thế, cô từ Bộ Ngoại giao đi ra, trong lòng vô cùng chua xót.
Trì Vị Ương ghé mắt nhìn cô: “Sao sắc mặt cậu lại kém như vậy?”
“Không biết vì sao trong lòng hơi hoảng hốt.” Hạ Tinh Thần than thở vỗ ngực. Là vì quyết tâm muốn đưa con trai cho anh cho nên trong lòng mới khó chịu buồn bực, giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
“Nhất định chuyện của Đại Bạch đã dọa sợ cậu rồi. Các cậu cũng thật sơ suất, nhiều người lớn như vậy còn không chăm sóc nó thật tốt.”
“Là mình không chú ý.” Hạ Tinh Thần nói, hiện tại trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Đúng lúc này xe vừa tới, Hạ Tinh Thần để cho Trì Vị Ương lên trước.
Cô đứng đó chờ xe, không biết vì sao trong lòng lại hoảng hốt. Mãi không chờ được xe, cô đi bộ về phía trước, đột nhiên một chiếc taxi dừng bên cạnh cô.
“Tiểu thư, có đi không?”
“Đi.” Cô gật đầu, không suy nghĩ nhiều liền leo lên xe.
Cô không chú ý tới, giấy phép lái xe taxi đã bị một vài thứ che đi.
Sau khi ngồi xuống ghế phụ mới chú ý vậy mà lái xe lại che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, hơn nữa lúc nhìn cô, cặp mắt đó vừa hung ác vừa dữ tơn. Cô cả kinh, theo bản năng nhận thấy nguy hiểm, muốn đẩy cửa ra nhưng mà dùng sức vẫn không thể mở cửa.
“Thả tôi xuống xe.” Trong lỏng hoảng sợ, cô ra sức vỗ cửa kính xe: “Có nghe thấy không, mau mở cửa xe.”
“Đừng uổng phí sức lực nữa.” Đối phương cười một cách âm độc, bàn tay giơ qua thô bạo túm lấy tóc cô, kéo cô qua. Cô thở gấp, bàn tay vung lung tung trong không trung cào một dấu vết trên cổ người đàn ông, trên cổ người đàn ông lập tức có vết máu chảy ra.
Nhưng mà vẫn chưa kịp kêu lên, nháy mắt lỗ mũi bị một chiếc khăn lông ướt bị lại. mùi ether ethylic C2H5OC2H5 gay mũi truyền đến, bỗng nhiên cô cảm thấy cả người run lên, ban đầu còn có thể vùng vẫy vài cái nhưng càng về sau thì không còn bất cứ tri giác gì rồi.
Rốt cuộc người này là ai?
Ban đêm sâu hơn
Bạch Dạ Kình vừa xuống máy bay, điện thoại của Hạ Đại Bạch gọi tới.
“Ba à, nhất định Đại Bảo không cần chúng ta nữa rồi.” giọng nói của Hạ Đại Bạch mang theo sự nức nở.
Bạch Dạ Kình nhíu mày: “Có chuyện gì thì từ từ nói.”
“Mẹ nói hôm nay nhất định sẽ về nhưng mà đã muộn thế này rồi vẫn chưa về, điện thoại cũng không nhận. Vừa định vị điện thoại của mẹ, chú lái xe nói nơi đó là một nơi rất xa.”
Lúc trước trêu đùa điện thoại của cô, bé liền cài đặt định vị, không có việc gì sẽ nhìn xem cô ở đâu.
Nhưng mà không nghĩ tới lần này mẹ lại không một tiếng động bỏ đi, chỗ đó lại xa như vậy, không phải không cần bọn họ nữa thì là gì?
Bạch Dạ Kình vừa nghe, sắc mặt trầm xuống, để cho Hạ Đại Bạch truyền địa chỉ tới cho anh. Anh vừa nhìn, chỗ kia đâu chỉ xa thôi, căn bản là ngọn núi hoang vắng.
Không biết vì sao trong lòng dâng lên dự cảm xấu, sắc mặt Bạch Dạ Kình chưa bao giờ khó coi như vậy, anh lên xe trực tiếp phân phó đến vị trí vừa nói: “Hiện tại để cho người ta đi thăm dò máy theo dõi ở Bộ ngoại gia, tôi muốn biết lập tức Hạ Tinh Thần rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Lãnh Phi có chút lo lắng cho thân thể của anh: “Đã ba ngày rồi ngài chưa nghỉ ngơi cho tốt, nơi xa như vậy nếu không để chúng tôi tìm Hạ tiểu thư, ngài về nghỉ ngơi trước đi.”
“Không cần.” Anh quả quyết nói ra hai chữ, sau đó nói thêm một câu: “Dùng tốc độ nhanh nhất, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì các người không có trái cây ngon để ăn đâu.”
Theo lý mà nói cô tuyệt đối sẽ không bỏ rơi đứa bé chạy tới nơi xa như vậy.