Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lạnh.
Thật là lạnh.
Hơi lạnh đó như xuyên thấu vào xương, thấm vào từng tế bào trong người cô, vô tri vô giác không biết cô đang ở đâu, hiện tại vì lạnh mà tỉnh. Khó khăn mở mắt ra mới phát hiện trước mắt vẫn tối đen như cũ, nhìn không thấy một chút ánh sáng. Cô quan sát, giật giật cơ thể, không tệ, ngoại trừ lạnh ra thì có thể tự do hoạt động rồi.
Cô cố gắng nhớ lại lúc còn tỉnh táo, đôi mắt hung ác chợt hiện lên trong đầu cô, cô theo bản năng giật mình, hai tay mò mẫn xung quanh, hy vọng có thể dựa vào thứ gì đó dưới mặt đất để đứng lên.
Cực kì rõ ràng.
Hiện tại cô bị bắt cóc.
Chỉ là ai bắt cóc cô đây? Cô cũng không có tiền, cũng tự nhận mình chưa bao giờ gây thù kết oán với ai.
Trừ khi…
Đột nhiên cô nhớ tới mấy lời mà Hạ Tinh Không nói vói cô vào mấy hôm trước, một ý niệm xuất hiện trong đầu cô.
Tống Duy Nhất.
Nhưng thật là Tống Duy Nhất sao?
Nghĩ tới cô ta, trong lòng Hạ Tinh Thần cảm thấy không ổn. Nếu thật sự là Tống Duy Nhất nhằm vào cô, hôm nay cô còn có cơ hội sóng sót rời đi sao? Bọn họ là người nắm quyền hành trong tay, muốn bóp chết một người bình thường như cô mà nói chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến.
“Có người không?” Hạ Tinh Thần như ruồi mất đầu, sau mấy lần va chạm liền kêu lên, sờ lung tung lên vách tường: “Có người không? Thả tôi ra ngoài.”
Thật sự có người nghe thấy tiếng kêu của cô, vào lúc này đột nhiên cửa nặng nề mở ra, cánh cửa cuốn bằng sắt nâng lên. Trong không gian yên tĩnh có thể nghe thấy được tiếng hít thở của cô, âm thanh có vẻ đột ngột, đáp lại chỉ là không gian trống trải.
Cửa từ từ được kéo ra, bên ngoài có ánh đèn mãnh liệt chiếu vào. Hạ Tinh Thần thích ứng được ánh sáng, chạm tới ánh sáng mãnh liệt, đôi mắt cô đau đớn không thể nào mở ra được. Cô theo bản năng lấy tay che trán, rất lâu sau nheo mắt vào mới nhìn ra cửa.
Tiếng rầm rập liên tục vang lên, sáu chiếc xe máy xông tới, đám người ngồi trong đó đều là những kẻ cơ cắp cao to.
Mấy người đàn ông dừng xe ngay cạnh cô, lập tức bao vây cô thành một vòng. Mấy người này nhìn cô không có ý tốt, sắc mặt trở nên háo sắc.
“Qủa nhiên tiện nghi cho chúng ta, khuôn mặt nhỏ nhắn đúng là không tệ.” trong đó có một người đàn ông xuống xe trước, nheo mắt nhìn Hạ Tinh Thần.
Hô hấp Hạ Tinh Thần căng lên, theo bản năng lùi ra sau, thân thể chống đỡ ở vách tường.
“Dáng người rất tuyệt, làn da xinh đẹp, đúng là vưu vật mà. Nhưng mà thân thể nhỏ nhắn như vậy để mấy anh em chúng ta tiến lên chỉ sợ không sống được bao lâu đúng không?” một người đàn ông tai to mặt lớn đi tới, vô sỉ sờ soạng lên cổ cô.
“Cút.” Hạ Tinh Thần lạnh lùng nhìn, chỉ cảm thấy ghê tởm, cực kì ghê tởm.
“Dám nói chuyện như vậy với tao, tao thấy mày muốn tìm chết đây mà.” Người đàn ông thay đổi sắc mặt, hung thần ác sát cho cô một bạt tai.
Đối phương ra tay không chút lưu tình, một bạt tai đánh xuống, Hạ Tinh Thần cảm thấy đầu óc choáng váng, khóe môi chảy máu. Trong lòng cô sợ hãi, sợ đến cả người phát run, ngón tay chạm vào vách tường đối mặt với đám đàn ông dữ tợn, cô thậm chí muốn hèn nhát mà cầu xin tha thứ nhưng cuối cùng cô vẫn không làm.
Nhổ một búng máu, sắng giọng căm tức nhìn mấy người đàn ông trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường và dũng cảm: “Đám các người nếu dám đụng vào tôi, có hóa thành quỷ tôi cũng ở âm phủ không cho các người dễ chịu.”
Mấy người bị ánh mắt hung hãn của cô chấn trụ trong giây lát. Nếu bình thường con gái ở trong tình huống này đã bị dọa sợ cho hai chân mềm nhũn, quỳ dưới đất khóc lóc cầu xin tha thứ. Bọn họ hoàn toàn không ngờ cô gái nhìn yếu đuối nhưng mà chẳng những không khóc còn dám uy hiếp bọn họ.
“*** nó! Người đàn bà này, dám uy hiếp chúng ta, hôm nay mấy anh để cho cô ngủ dưới thân bọn anh cầu xin tha thứ.” Không biết có ai nói một câu, mấy người đàn ông vứt xe ùa lên. Hạ Tinh Thần thê lương kêu lên: “Cút, đừng có chạm vào tôi.”
Đoàn xe của Bạch Dạ Kình như mãnh thú vọt vào tầng hầm ga ra, quần áo Hạ Tinh Thần bẩn thỉu, rối bù, gương mặt đầy vết bẩn đen sì sì kèm theo miệng vết thương chảy máu nhưng mà cô vẫn không ngã xuống.
Cô giống như một nữ chiến sĩ anh dũng chiến đấu, môt tay cầm giày cao gót, đó chính là vũ khí của cô, cảnh giác nhìn chúng, sắc mặt tiêu điều đứng sóng đôi với chúng.
Mấy người đàn ông vây quanh cô không khá hơn chút nào, cả người chật vật, gương mặt đều bị thương.
Chết tiệt, anh muốn giết người.
Mọi người nghe được âm thanh, đều theo bản năng xoay người.
Chỉ thấy Tổng thống nước S đột nhiên xuất hiện, giờ phút này cặp mắt người đàn ông như con chim ưng, kết thành tầng băng dày, gương mặt vốn anh khí bức người hiện tại hung tợn như quỷ satan từ địa ngục lên, làm cho người ta sợ hãi.
“Là Bạch Tổng thống.”
“Chạy mau.”
Có người nhận ra anh, bất chấp cả người chật vật, leo lên xe máy muốn bỏ chạy. Nhưng mà người của Bạch Dạ Kình lấy tốc độ nhanh như ánh sáng bắt lấy bọn họ.
“Đều giữ lại cho tôi, ai cũng không được nhúc nhích.” Bạch Dạ Kình nghiến răng nghiến lợi, âm trầm phân phó sau đó cất bước đi về phía Hạ Tinh Thần.
Cả người cô căng ra, toàn thân phát run. Anh vừa lại gần, hai chân cô đã mềm nhũn. Hô hấp Bạch Dạ Kình nhíu chặt, cánh tay thon dài ôm lấy eo cô, bảo vệ cô chặt chẽ nhưng vẫn như cũ cảm nhận được cô cực kỳ run rẩy.
“Như thế nào?” giọng nói của anh khàn khàn, áo gió trên người choàng lên người cô, bao chặt cả người bẩn thỉu của cô.
Chỉ cần anh đến chậm một bước thôi.
Không dám nghĩ cho dù chỉ là muộn một phút đồng hồ, cô gái nhỏ đáng thương này không thể chịu đựng nổi.
“…” cô nói không nên lời, vì kinh sợ quá độ mà nước mắt như trân trâu đứt dây, cô như vậy so với cô gái anh dũng chiến đấu lúc nãy tuyệt nhiên khác biệt.
Bạch Dạ Kình cầm súng trong tay, nắm thật chặt, mu bàn tay đều nổi gân xanh.
“Nhắm mắt lại.” Anh bình tĩnh phân phó, một tay kia vòng qua vai che mắt cô lại, nước mắt cô chảy ngang dọc, chôn sâu trong lồng ngực anh.
“Ầm.” tiếng súng vang lên.
“A….” có người trong đó kêu lên thảm thiết, che đũng quần, lăn lộn trên mặt đất, cả người máu me chảy xuống đũng quần nhìn mà ghê người, nháy mắt tiếp theo là mấy tiếng súng vang lên, hai tay người đàn ông rung lên, mấy phát đạn bắn trúng, tiếng kêu thê lương phát ra làm cho người ta sợ hãi.
Mấy người khác vừa thấy tư thế này sợ tới mức quỳ xuống đất, cầu xin tha thứ. Bạch Dạ Kình ném súng cho Lãnh Phi, gương mặt không có một chút cảm xúc: “Để lại một người sống, còn lại đều xử lý giống nhau.”