Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bạch Dạ Kình ném súng cho Lãnh Phi, gương mặt không hề có cảm xúc: “giữ lại một nhân chứng sống, còn những người khác xử lý giống nhau.”
Mỗi một chữ nói ra đều lộ ra sự lạnh lẽo và tàn khốc làm cho người ta sợ hãi. Dứt lời liền ôm Hạ Tinh Thần đã ngất lịm đi vào trong xe.
Trên đường trở về, trong xe áp lực làm cho người ta không thở nổi. Bạch Dạ Kình gắt gao ôm lấy cô, từ đầu tới cuối bàn tay nắm chặt nắm đấm vẫn chưa buông lỏng. dọc đường đi Lãnh Phi không dám lên tiếng mà chỉ yên lặng gọi điện thoại cho bác sĩ Phó để cho anh ta lập tức tới phủ Tổng thống.
Hạ Tinh Thần cảm thấy cả người như lâm vào bóng tối, cô mơ thấy ác mộng, hô cứu mạng, giống như phía sau cô là một đoàn thú dữ đang đuổi theo làm cho cô muốn trốn cũng không thể. Ngay lúc tuyệt vọng thì một người đàn ông như thiên thần từ trên trời rơi xuống.
Anh cao lớn khỏe mạnh, vòm ngực rộng dày, chỉ đứng đó giống như cả bầu trời rộng của cô, khiến cô cảm thấy yên tâm.
“Cô ấy thế nào rồi?” Bạch Dạ Kình lạnh lùng hỏi Phó Dật Trần, cho tới giờ anh vẫn luôn căng thẳng không hề buông lỏng.
“Miệng vết thương trên người đã xử lý xong, cũng may đều là vết thương ngoài da. Chẳng qua bị kinh sợ quá độ, tổn thương tâm lý có vẻ nặng cho nên cần tĩnh dưỡng một thời gian.”
Bạch Dạ Kình lạnh lùng gật đầu, lại đưa mắt nhìn lên giường, gương mặt âm trầm mới thu liễm lại, thêm vào đó là sự thương tiếc. Gương mặt của cô xanh xao vẫn nằm im ở đó, một bên má bị sưng lên. Con trai đỏ cả mắt nằm úp sấp trên giường cẩn thận thổi cho cô, giống như làm vậy cô sẽ không đau nữa.
Trong mắt Bạch Dạ Kình cũng có mấy phần rung động. Mẹ con bọn họ tình thâm như vậy cũng khó trách cô nguyện ý vì con mà ăn nói khép nép, không để ý khuất nhục không để ý tới hậu quả mà cầu xin anh.
Một lúc sau anh mới quay đầu nhìn Phó Dật Trần, ngừng một chút mới mở miệng hỏi: “Cô ấy có...?”
Nói đến đây thì không nói nữa.
“Không có.” Phó Dật Trần biết anh muốn hỏi gì: “Lúc nãy mấy người hầu tắm rửa cho cô ấy, tôi đã để cho y tá vào kiểm tra qua, xác nhận Hạ tiểu thư bình an vô sự.”
Có lời này của anh ta, trái tim Bạch Dạ Kình mới thật sự buông lỏng, khói mù giữa hai hàng lông mày mới tản đi.
Căn bản anh không dám nghĩ tới nếu mình tới muộn một chút sẽ gây ra hậu quả gì.
Vào thời khắc này Lãnh Phi gõ cửa đẩy cửa tiến vào.
“Tổng thống.” Anh ta liếc mắt với Bạch Dạ Kình, Bạch Dạ Kình nói với Phó Dật Trần: “Kê thuốc đi, tôi lập tức quay lại.”
Phân phó xong anh liền đi ra ngoài.
Thư phòng.
Bạch Dạ Kình khoanh tay đứng trước cửa sổ, sắc mặt lạnh lùng. Lãnh Phi nói: “Tổng thống, tuy mấy người kia vẫn khăng khăng nhận hết toàn bộ lên người mình, nhưng mà…”
“Nhưng mà chuyện này không thoát khỏi Tống gia?” Một câu hỏi nhưng đúng hơn là câu khẳng định.
Ánh mắt của anh lạnh lẽo dời mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, che đi sự tối tăm trong mắt. Lãnh Phi cũng không hiểu được tâm tư của anh, anh ta biết có rất nhiều chuyện, trong lòng Tổng thống tự cho chừng mực.”
“Qủa thật không thoát khỏi được Tống gia. Cho nên Tổng thống, tôi cho rằng chuyện này không thể điều tra tiếp nữa.” Một khi điều tra tiếp tất nhiên sẽ kéo tới Tống gia, nhưng mà trước mắt Dư Trạch Nghiêu như hổ rình mồi, lúc nào cũng có thể hành động, nếu bọn họ vạch trần Tống Quốc Nghiêu cũng không phải là hành động sáng suốt. Anh ta cũng tin Tổng thống có suy tính của mình, suy tính toàn cục, sẽ không hành động kích thích.
“Giữ lại một nhân chứng sống đâu?” Bạch Dạ Kình không đáp lời Lãnh Phi mà chỉ hỏi.
“Còn đang ở đó.”
“Đưa tới Tống gia đi, giao cho phó Tổng thống Tống tự mình giải quyết.”
Lãnh Phi ngẩn ra, nhanh chóng đáp lời, chuyện này xem như chấm dứt.
Bạch Dạ Kình trở lại phòng, Phó Dật Trần và đoàn người chữa bệnh đã rời đi. Hạ Tinh Thần ngủ không yên ổn, vẫn đổ mồ hôi, hàng lông mi như cánh bướm run rẩy lợi hại. Người hầu không ngừng vắt khăn lau tới lau lui.
Hạ Đại Bạch ngồi xổm bên giường, đôi mắt không chớp nhìn cô chằm chằm, hàng lông mày ngắn vẫn nhíu chặt lại. Vừa thấy anh tiến vào, cảm xúc lo lắng rốt cuộc cũng có chỗ phát tiết, bé ầm ầm chạy tới, đôi tay nhỏ bé ôm chặt chân anh, khuôn mặt bé nhỏ chôn trên người anh, từng giọt nước mắt lăn xuống, nhanh chóng ướt áo ngủ của anh.
“Không cho phép khóc.” Bạch Dạ Kình nghiêm túc nói: “Nam tử hán, thu lại nước mắt của con đi.”
“Nhưng mà, nhưng mà con lo cho Đại Bảo.” bé như muốn nhịn không để nước mắt rơi tiếp nhưng mà lại rơi nhiều hơn. Thân thể nho nhỏ giật giật.
“Yên tâm đi, chú Phó nói mẹ chỉ bị thương ngoài da, đêm nay ngủ một giấc thì ngày mai sẽ tốt.”
“Đại Bảo bị đau con biết mà, nhất định là đau.”
“…” Anh mím chặt môi, đôi mắt thầm trầm nhìn Hạ Tinh Thần. Một lúc sau mới sờ đầu con trai: “Đừng khóc ở chỗ này. Nếu con thật sự lo lắng cho mẹ thì hiện tại về phòng đi ngủ. Nếu mẹ biết muộn rồi mà con vẫn không nghỉ ngơi sẽ lo lắng.”
“Nhưng mà con đi rồi sẽ không ai chăm sóc cho Đại Bảo thì làm sao bây giờ?”
Bạch Dạ Kình không nói gì, chỉ ôm lấy con trai đưa bé về phòng.
Khó khăn lắm mới trấn an con trai sau đó lại quay về phòng.
Để người hầu rời đi, trong phòng chỉ còn lại anh và Hạ Tinh Thần. Anh mặc áo ngủ, nằm xuống cạnh cô. Cô vẫn không yên lòng, bàn tay ở trong chăn vung lung tung lại bị bàn tay to lớn của anh giữ chặt trong bàn tay, áp lên nó lên ngực anh.
Tiện thể một tay còn lại xuyên qua gáy cô để cho cô gối lên tay mình, hơi gập tay ôm cô vào ngực.
Hạ Tinh Thần hỗn loạn, ngửi được mùi hương quen thuộc, cô cảm thấy tất cả sợ hãi khó khăn lắm mới tản đi. Cô ở trong mộng, cả người căng thẳng cũng dần mềm mại, giống như đang tìm kiếm sự che chở, bàn tay kia duỗi ra ôm lấy eo anh.
Bạch Dạ Kình thở dài, vén mái tóc cô, hôn một cái lên trán cô.
Một đêm này mới xem như an bình.
Hôm sau.
Lúc Hạ Tinh Thần tỉnh lại, vị trí bên người đã trống không. Trái tim cô đập mạnh loạn nhịp nhìn vị trí trống không bên người, chỉ cảm thấy tối qua được anh ôm ngủ có thể là do cô nằm mơ. Nhưng mà duỗi tay sờ thì rõ ràng vẫn còn hơi ấm, đó là nhiệt độ cơ thể của anh lưu lại.
Cô ngửi ngửi, trong không khí vẫn còn mùi hương của anh làm cho người ta không hiểu sao lại cảm giác yên tâm.
“Hạ tiểu thư đã tỉnh rồi sao?” Người hầu đẩy cửa đi vào, thấy cô tỉnh lại cũng thở phào.
“Ừ.” Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy gương mặt rất đau, cô đưa tay lên sờ, vẫn còn sưng. Giơ tay lên cả người cũng rất đau. Ngày hôm qua chống lại đám đàn ông đó không hề tính toán mà muốn chết cho nên cả người bị thương cũng không lạ gì.