Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Hạ tiểu thư, cô từ từ, tối qua tắm cho cô, tôi phát hiện cô bị thương không nhẹ.” Người giúp việc khom người, đỡ cô dậy, lấy gối dựa vào lưng cô: “Cẩn thận, tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô, ăn sáng xong còn phải bôi thuốc vết thương trên người.”
“Cảm ơn.” Hạ Tinh Thần yếu ớt nói cảm ơn. Suy nghĩ dần dần tỉnh táo, chuyện tối qua không tự chủ mà hồi tưởng lại ở trong đầu. Những người đàn ông kia, hạ lưu bỉ ổi muốn cô. Thậm chí áo sơ mi trên người cô bị bọn họ xé tan tành, cô mơ hồ nhớ có ai sờ ngực cô.
Khi đó, cô bất luận là thế lực hay tinh thần, đều đến ranh giới cận kề tan rã, thật sự không có cách chống đỡ thêm một giây nào nữa.
May là anh đến.
Cô rùng mình, kéo chăn bao mình lại, người còn phát run. Môi giật giật hỏi: “Anh ấy có ở trong Phủ không?”
“Cô hỏi Tổng thống sao?”
Cô gật đầu.
“Tổng thống đã đến phòng làm việc. Nhưng ngài ấy vẫn luôn rất lo lắng cho cô, tối qua ngài ấy không hề ngủ.” Người giúp việc nói không ngừng: “Nhắc đến chuyện đó, tôi ở trong Phủ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy Tổng thống dọa người như tối qua, lúc ôm cô trở lại, sắc mặt thật sự rất dọa người, ngay cả quản gia cũng không dám lên tiếng.”
Hạ Tinh Thần nhớ đến hình ảnh tối qua, còn có tiếng súng kinh khủng kia.
Cô nhớ Bạch Dạ Kình che mắt cô, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được rõ rệt sự tàn khốc và hung ác trên người anh, súng trong tay anh như một món đồ chơi. Bạch Dạ Kình như vậy, trước giờ cô chưa từng thấy, cũng hoàn toàn không hiểu, thậm chí không có cách nào tưởng tượng.
Đúng như Dư Trạch Nam và Bạch Túc Diệp nói, tay anh chảy máu vô số người, dưới chân đạp tính mạng vô số người mới ngồi lên vị trí này.
Hạ Tinh Thần không sợ anh như vậy, chẳng qua là, không biết tại sao trong lòng càng lo lắng hơn.
Trong thế giới của bọn họ, mỗi một sinh mạng đều yếu ớt, người khác như vậy, mình cũng vậy.
Người giúp việc xuống lầu, đi lấy điểm tâm. Hạ Đại Bạch nghe cô tỉnh, lập tức chạy vào.
“Đại Bảo.” Thanh âm mềm dẻo như sữa của bé kêu cô một tiếng, liền khóc nức nở.
Hạ Tinh Thần vỗ giường, cho bé ngồi lên.
“Sao hôm nay không đi học cưỡi ngựa?”
“Tiểu Bạch cho phép. Ba nói ba bề bộn nhiều việc, cho con ở nhà cùng mẹ, không được để cho mẹ suy nghĩ lung tung.”
Hạ Tinh Thần mỉm cười: “Mẹ không yếu ớt như vậy, sẽ không suy nghĩ lung tung.”
“Vậy mẹ còn đau không?” Hạ Đại Bạch thương tiếc giơ bàn tay nhỏ bé lên, muốn sờ sờ mặt cô. Nhưng, tay còn chưa chạm vào, lại rút về, sợ cô đau.
“Không đau.” Cảm nhận được sự thương yêu của con trai, trong lòng Hạ Tinh Thần rất thỏa mãn.
Vào lúc này, điện thoại cô đặt trên đầu giường đột nhiên vang lên. Cô chưa kịp phản ứng, Hạ Đại Bạch đã chồm người qua, lấy điện thoại cô. Thấy ba chữ trên màn hình, bé nói: “Là Tiểu Bạch.”
Hạ Tinh Thần cầm điện thoại, nhận, đặt sát bên tai.
“Tỉnh rồi?” Bên kia, giọng nói của anh truyền đến. Xem ra, người giúp việc đã gọi báo cáo tình hình cho anh.
Cô ừ một tiếng: “Mới tỉnh. Hôm qua cảm ơn anh. Nếu không có anh, em có thể…”
Cô nhìn mắt đứa bé, không dám nói tiếp, mình cũng không dám nhớ lại nữa.
“Đều đã qua rồi.” Bạch Dạ Kình chỉ nói bốn chữ. An ủi người khác, anh vốn không biết.
“Hai ngày cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi, tạm thời không đi đâu hết.”
Hiện tại Hạ Tinh Thần quả thật không dám đi loạn bên ngoài nữa, ít ra vẫn chưa xác định người đối phó mình rốt cuộc có phải là Tống Duy Nhất hay không, cô không muốn lại biến thành cái bia của người khác.
“Hạ tiểu thư, điểm tâm đến.” Một lát sau, người giúp việc đẩy xe vào. Bạch Dạ Kình bên kia cũng bận rộn, không thể nói tiếp nữa, anh chỉ nói: “Ăn sáng đi, buổi tối anh cố gắng về sớm.”
Câu cuối cùng kia, khiến tinh thần Hạ Tinh Thần có chút hốt hoảng. Anh giao phó tự nhiên như vậy, cô có ảo giác bọn họ là người một nhà, thậm chí là người yêu hay là vợ chồng.
Vợ chồng.
Cô không khỏi cười khổ, lắc đầu, bỏ đi những suy nghĩ vớ vẩn không nên có, nhẹ giọng trả lời: “Được, nhưng công việc quan trọng hơn.”
Bạch Dạ Kình không nói gì nữa, hai người cầm điện thoại yên lặng một lúc, cuối cùng, cũng không biết ai cúp điện thoại trước.
Người giúp việc đỡ Hạ Tinh Thần từ trên giường xuống, ngồi lên sofa. Đại Bạch ở bên cạnh với tay không đến, chỉ có thể cuống cuồng. Bé đã ăn sáng, nhưng sợ Hạ Tinh Thần nhàm chán, lại ăn cùng cô.
Sau khi ăn xong, Phó Dật Trần đến, dẫn theo trợ lý vội đến xử lý vết thương trên người cô. Hạ Tinh Thần cũng vào lúc này mới biết tay mình bị trật khớp, hẳn là vì chống cự, dùng sức quá nhiều.
Phó Dật Trần vừa thu xếp hộp thuốc, người giúp việc đẩy cửa đi vào: “Hạ tiểu thư, dưới lầu có khách của cô. Là Trì tiểu thư lần trước, mời cô ấy lên không?”
Hạ Tinh Thần để ý thấy thân thể cao lớn của Phó Dật Trần cứng đờ, anh ta làm chậm hơn, tựa như đang đợi Trì Vị Ương lên lầu. Trong lòng Hạ Tinh Thần sáng tỏ, lúc này càng tin chắc giữa hai người này không chỉ đơn giản như vậy.
“Cho cô ấy lên đi.”
Hôm nay Trì Vị Ương mặc áo sơ mi và quần jean, bên ngoài trời lạnh, cô ta khoác một áo màu vàng bên ngoài, cả người trông diễm lệ động lòng người. Cô ta mở cửa đi vào, nhìn thấy Phó Dật Trần trong phòng, ngược lại không bất ngờ.
Thật ra vừa rồi ở dưới lầu đã thấy xe anh ta.
Mới đầu, trong lòng kích động bất an. Nhưng, ở dưới lầu đã ổn định tâm tư, cho nên lúc này thản nhiên.
“Xảy ra chuyện gì? Mình nghe nói cậu xảy ra chuyện! Hù chết mình!” Trì Vị Ương trực tiếp xem nhẹ Phó Dật Trần ngồi ở mép giường: “Cho mình xem vết thương của cậu.”
“Khá tốt, sợ bóng sợ gió một trận.”
“Biết là ai bắt cóc cậu không?”
Hạ Tinh Thần lắc đầu: “Không xác định.”
“Cậu không kết thù với ai, nếu nói người có thù oán với cậu, chỉ có Hạ Tinh Không kia. Này, cậu nói, cô ta sẽ không ác độc đến mức tổn thương cả cậu, người chị ruột này nha, nếu vậy, cô ta không phải người.” Trì Vị Ương càng nói càng tức giận.
“Mình đoán không phải cô ta.” Hạ Tinh Thần nói: “Nếu thật sự là cô ta, mình đoán mình căn bản không thể trưởng thành đến giờ, khi còn nhỏ đã chết trong tay cô ta rồi.”
“Cậu nói cũng có lý.”
“Không nói chuyện này.” Hạ Tinh Thần nắm tay Trì Vị Ương, ánh mắt không dấu vết liếc nhìn Phó Dật Trần, nói: “Hôm nay là cuối tuần, cũng không có chuyện gì, không bằng cậu ở lại với mình một ngày đi, Đại Bạch đã lâu không gặp cậu, nhất định rất nhớ cậu.”
Cô vừa dứt lời, Hạ Đại Bạch mở cửa tiến vào, thấy cô ta, quả nhiên nhiệt tình nhào đến.
“Mẹ nuôi.”
“Tiểu bảo bối của mẹ.” Trì Vị Ương ôm lấy Hạ Đại Bạch, hôn một cái: “Còn ăn đùi gà nữa không?”
Hạ Đại Bạch lắc lắc đầu nhỏ như trống, nhưng, một giây sau, lại quấn quýt cúi đầu: “Vẫn muốn ăn, hôm nay mẹ nuôi ở lại ăn trưa đi, con mời mẹ ăn đùi gà ngon.”