Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 107: Chương 107: Chương 107: Sớm đã yêu đến tận xương tủy (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Con đúng là khách sáo.” Trì Vị Ương dở khóc dở cười, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bé: “Trưa nay mẹ nuôi không thể ở lại, hôm nay có chuyện rất quan trọng phải làm.”

“Có chuyện gì quan trọng hơn ăn đùi gà?”

“Ăn vặt.” Trì Vị Ương dừng lại một giây, sau đó nở nụ cười: “Mẹ nuôi phải đi hẹn hò, tìm ba nuôi cho con, chuyện này có tính là quan trọng hơn ăn đùi gà không?”

Hạ Tinh Thần theo bản năng nhìn sang Phó Dật Trần. Chỉ thấy mặt anh ta hơi biến sắc, mi tâm nổi lên một lớp âm u.

Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Hạ tiểu thư, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tôi trở lại thăm cô.”

“A, được, làm phiền anh, bác sĩ Phó.” Cô hồi phục tinh thần, nhàn nhạt gật đầu, cho người giúp việc tiễn Phó Dật Trần đi ra ngoài.

Phó Dật Trần vừa đi, bên này, nụ cười trên mặt Trì Vị Ương dần tản đi. Thay vào đó là ảm đạm và ưu thương. Hạ Tinh Thần vỗ đầu đứa bé: “Đại Bạch, đi xuống lầu lấy cho mẹ nuôi ly nước trái cây.”

“Được, con đi đây.” Đứa bé từ trên chân Trì Vị Ương trượt xuống, đông đông đông chạy xuống lầu. Hạ Tinh Thần ở trong phòng nói bé đi chậm.

Trong phòng chỉ còn hai người. Trì Vị Ương đứng trước cửa sổ nhìn một lát, đến khi xe của Phó Dật Trần rời đi không thấy bóng dáng, hồi lâu cô ta mới thu lại tầm mắt, tinh thần có chút hoảng hốt.

“Là hẹn hò thật hay hẹn hò giả?” Hạ Tinh Thần hỏi.

Trì Vị Ương không lên tiếng, đột nhiên nằm xuống bên cạnh cô, hơi nghiêng người ôm lấy cô. Cô sửng sốt, mặt Trì Vị Ương vùi vào chăn, rất lâu, Hạ Tinh Thần chỉ có thể nghe tiếng hít thở nặng nề của cô ta. Ngay cả trong tiếng hít thở, cũng mang theo chua xót.

Hạ Tinh Thần đau lòng vỗ nhẹ vai trấn an cô ta. Những ngày qua Trì Vị Ương luôn hì hì ha ha, tôi có thể làm, một dáng vẻ của nữ quân nhân, chưa từng thấy dáng vẻ yếu ớt như vậy của cô ta.

“Có phải xảy ra chuyện gì không?” Cô nhẹ giọng hỏi.

“Mấy ngày trước mình gặp anh ta và vợ anh ta.”

Hạ Tinh Thần vừa nghe liền biết ‘anh ta’ đó là chỉ ai.

“Mình rất khó chịu, anh ta đã thản nhiên bắt đầu cuộc sống mới, còn mình vẫn chưa thoát khỏi quá khứ.” Trì Vị Ương nói, trong thanh âm mơ hồ có tiếng nức nở.

Hạ Tinh Thần nhìn ra được, bác sĩ Phó hoàn toàn không buông tay cô ta, ít ra, anh ta có tình cảm với Vị Ương. Chẳng qua là, bất luận như thế nào, cũng là một người đàn ông đã có gia đình. Với thân phận này, đoạn tình cảm này của bọn họ, đã là ngõ cụt, không còn bất kỳ khả năng nào.

“Vị Ương, bỏ qua cho chính mình đi, nếu bác sĩ Phó đã kết hôn, vậy chứng minh trời cao còn an bài tốt hơn cho cậu.” Hạ Tinh Thần nhẹ nhàng khuyên. Nhưng, cô cũng biết, những lời an ủi này đối với người đã bị vùi lấp trong bẫy tình yêu là không có ích gì. Nếu quả thật có thể từ bỏ đơn giản như vậy, sao cô ta sẽ cố chấp độc thân nhiều năm, bất luận bao nhiêu người đàn ông theo đuổi cô ta, cô ta đều nhất quyết không chút do dự cự tuyệt.

“Mình cũng tự an ủi mình như vậy.” Trì Vị Ương miễn cưỡng nở nụ cười, từ trong chăn ngẩng đầu lên: “Tinh Thần, cậu cảm thấy mình có thể tìm được tình yêu từ người khác không?” Trì Vị Ương vẫn cảm thấy, cố chấp nhiều năm đối với Phó Dật Trần, đã móc rỗng tất cả tình yêu của cô ta.

“Cố gắng đi tìm, tìm được một người thật tốt là cậu may mắn; không tìm được, cậu cũng không có tổn thất.”

… … …

Tống gia.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều câm như hến. Sau vườn, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của đàn ông, khiến người nghe run sợ trong lòng.

Tống Duy Nhất đỡ mẹ Mai Lưu Ly đứng ở đó, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt không còn giọt máu, hai chân cũng đang phát run, tựa như lúc nào cũng có thể ngã xuống. Trong lòng Mai Lưu Ly cũng rất sợ: “Con nha, đáng ra lúc ấy mẹ phải cản con.”

“Mẹ, một lát nữa, mẹ nhất định phải giúp con, ba sẽ giết con.”

Tống Duy Nhất vừa dứt lời, phòng u ám kia chợt mở cửa ra, Tống Quốc Nghiêu cả người đầy tức giận bước ra. Tống Duy Nhất còn chưa lên tiếng, Tống Quốc Nghiêu đã tát một bạt tai.

‘Ba’ một tiếng, mặt Tống Duy Nhất lập tức sưng đỏ. Nước mắt hạt lớn hạt nhỏ rơi xuống, cô ta sợ đến run rẩy, ngay cả khóc cũng không dám khóc.

Tống Quốc Nghiêu còn chưa hết giận, nâng tay lên muốn tát cô ta thêm một bạt tai, Mai Lưu Ly nhào đến, khóc ngăn lại: “Quốc Nghiêu, ông không thể tát con gái như vậy.”

“Bà còn dám cầu xin cho nó, nó như vậy cũng do bà nuông chiều mà ra.” Tống Quốc Nghiêu tức giận quát, vẻ hung ác trong mắt vô cùng kinh người: “Bà có biết những người lần này nó đi tìm, đều là anh em bình thường vào sinh ra tử với tôi, từng người từng người bị Bạch Dạ Kình giết hết hay không? Tôi con mẹ nó còn phải tặng vũ khí cho hắn vui vẻ.”

Mai Lưu Ly nói: “Duy Nhất chúng ta còn nhỏ, nó không hiểu chuyện. Những người đó đi theo ông nhiều năm vẫn làm càn theo nó, muốn trách thì trách bọn họ.”

Một cây súng đặt trên đầu Mai Lưu Ly. Mai Lưu Ly bị dọa sợ ngã xuống đất, một chữ cũng không dám nói. Tống Duy Nhất giựt cây súng, ngang ngược nói: “Ba, ba muốn giết thì cứ giết con. Những người đó đều là con bắt bọn họ đi, bọn họ không dám chống lại con, bọn họ chết con chịu trách nhiệm, ba giết con đi.”

“Con đừng nói nữa.” Mai Lưu Ly khóc ôm con gái.

Tống Duy Nhất ủy khuất, nước mắt rơi xuống: “Con cùng lắm chỉ dạy dỗ một phụ nữ cướp đàn ông của con, là cô ta quyến rũ Dạ Kình trước, con dạy dỗ cô ta cũng là chuyện đương nhiên.”

“Đối phó một người phụ nữ, tao mặc kệ mày, nhưng nếu mày gây chuyện cho tao, lão tử một phát súng bắn chết mày.”

Tống Quốc Nghiêu hung tợn nói, người người đều giống như đá. Ánh mắt kia như muốn thiêu sống Tống Duy Nhất, cảnh cáo xong, đi vòng qua bọn họ, lãnh khốc rời đi.

Mai Lưu Ly nằm trên sân cỏ, rơi nước mắt. Đối với những người đàn ông tràn đầy dã tâm với giang sơn mà nói, trong mắt bọn họ chỉ có quyền lực tối cao, tình yêu tình thân cùng lắm là con cờ của bọn họ. Thời điểm chân chính ngoan tuyệt, mạng ai cũng có thể lấy, ai cũng có thể hi sinh.

Tống Duy Nhất ngồi chồm hổm, che mặt khóc lóc. Nỗi khuất nhục hôm nay, trong lòng cô ta càng hận Hạ Tinh Thần. Có một ngày, cô ta trở thành Tổng thống phu nhân, cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cô.

9 giờ tối, Bạch Dạ Kình từ trong phòng làm việc đi ra ngoài.

Lãnh Phi mở cửa xe cho anh, sau khi anh lên xe, trầm giọng hỏi: “Bên Tống Quốc Nghiêu xử lý thế nào?”

“Đã xử lý, chết rất thảm.”

Bạch Dạ Kình không hỏi gì khác. Anh xem đồng hồ, đến Phủ Tổng thống đã 10 giờ. Đoán chừng cô ấy đã ngủ rồi. Vốn cho là hôm nay có thể về sớm, nhưng gần đây bất luận chuyện trong nước hay quốc tế, đều rất nhiều, khó mà về sớm.

Anh mệt mỏi ấn mi tâm, nhắm mắt, tựa vào ghế nghỉ ngơi. Tối qua 1 giờ mới ngủ, sáng nay 7 giờ vội vã đến phòng làm việc. 6 tiếng vẫn là khoảng thời gian anh ngủ đủ nhất gần đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.