Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 108: Chương 108: Chương 108: Sớm đã yêu đến tận xương tủy (5)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Buổi tối, 10 giờ 10 phút, xe dừng lại trước Phủ Tổng thống.

Anh là một người tính cảnh giác vô cùng cao, xe dừng lại liền tỉnh. Cửa xe đã được mở ra, anh tiện tay cởi nút âu phục, khom người xuống xe, phân phó Lãnh Phi về sớm, mới vào Phủ Tổng thống.

Lầu một vẫn còn sáng sủa. Quản gia và người giúp việc xếp hàng, anh cởi âu phục, giao cho người giúp việc. Ngẩng đầu nhìn trên lầu, hỏi: “Hạ tiểu thư ngủ rồi?”

“Ngủ rất sớm.”

“Hôm nay tinh thần thế nào?”

“Mặc dù không có xuống lầu, nhưng có bạn đến thăm, tinh thần đã khá hơn nhiều. Cứ như vầy sẽ khôi phục rất nhanh.”

Bạch Dạ Kình khẽ gật đầu, an tâm một chút. Sãi bước đi lên lầu, lúc ngang qua phòng cô, mở cửa nhìn cô, không lập tức đi vào, đi về phòng tắm trước.

Thay quần áo khác, lại vào phòng cô. Hiển nhiên chuyện hôm qua vẫn khiến cô khó mà an lòng, cô vốn không mở đèn khi ngủ, lúc này lại mở đèn mờ tối trên tường.

Bạch Dạ Kình đến gần, mới phát hiện cho dù cô ngủ, mi tâm vẫn nhíu lại. Hai tay nắm chặt chăn, mồ hôi lạnh đầm đìa, làm ướt cả chăn. Nhìn kỹ còn có thể thấy hai tay cô run rẩy.

Hiển nhiên.

Cô đang bị ác mộng dây dưa.

“Tinh Thần.”

“Hạ Tinh Thần.”

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Hạ Tinh Thần chợt mở mắt ra, gương mặt anh khí phi phàm của Bạch Dạ Kình xuất hiện trước mắt cô. Cô hoảng hốt trong chốc lát, run rẩy nhìn anh, nhất thời không biết mình còn trong mộng hay đã tỉnh.

“Còn gặp ác mộng?” Anh mở miệng. Tựa như đã từng làm vô số lần, né người nằm trên giường cô. Nửa người anh dựa vào đầu giường, cánh tay phải đưa về phía cô.

Cô chưa kịp hồi phục tinh thần, một sức lực bá đạo, cả người cô bị kéo vào trong ngực người đàn ông. Hơi thở quen thuộc đi đôi với nhịp tim đập bền chắc của người đàn ông, kinh sợ vừa rồi của Hạ Tinh Thần, lập tức dịu đi.

Cô không giãy giụa, tựa vào ngực người đàn ông, chỉ cảm thấy tham luyến. Bất luận là phần ấm áp này hay là phần an tâm này.

Giờ khắc này, rất nhiều chuyện, tâm trạng rất rối loạn, đều tạm thời ném qua một bên, cô không muốn nghĩ đến.

“Mấy giờ rồi?” Cô hỏi.

“11 giờ.”

Hạ Tinh Thần ngẩng đầu nhìn anh, anh tựa vào đầu giường, từ trên nhìn xuống cô, trong mắt nồng đậm mệt mỏi.

“Rất mệt mỏi phải không?” Mặc dù cô không nỡ rời khỏi ngực của người đàn ông này, nhưng, càng không nỡ nhìn dáng vẻ cực khổ của anh. Cô động đậy, nhích người ra, nói với anh: “Mau về phòng ngủ đi, em không sao.”

Bạch Dạ Kình thở dài, chuyển động người, ngược lại nằm xuống. Cô sửng sốt, một giây sau, đã bị anh kéo qua, ôm vào trong lòng.

Cô tựa vào ngực anh.

“Bạch Dạ Kình.” Cô khẽ gọi anh.

“Suỵt! Ngủ đi!” Anh mở miệng, giọng nói mang theo mệt mỏi. Hạ Tinh Thần ngước mắt, không động đậy. Bàn tay nóng bỏng của anh, từ trên vai cô, trượt lên tai cô. Ngón cái và ngón trỏ của anh nắm tai mềm nhũn mịm màng kia, nhẹ nhàng chơi.

Hạ Tinh Thần có thể nghe được tim mình, đập rất nhanh rất nhanh.

Lần này, cô không buồn ngủ nữa. Nhưng cũng không dám lộn xộn, không dám nói chuyện với anh, sợ quấy rầy đến giấc ngủ của anh.

“Sau này đi làm, ngồi xe tài xế chở đi.” Lúc cô cho là anh sẽ không mở miệng nói chuyện nữa, Bạch Dạ Kình lại đột nhiên lên tiếng. Trong lòng Hạ Tinh Thần rung động, muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói.

Thật ra, cô có thể ở đây đến khi nào?

“Tạm thời sẽ không còn người nào dám động vào em, em cũng không cần quá sợ hãi.” Anh mở miệng, dừng một lát, mới hỏi: “Biết chưa?”

“Ừ, em biết.” Hạ Tinh Thần tiếp lời, suy nghĩ một lúc, hỏi: “Là Tống Duy Nhất làm sao?”

“Ừ.”

Hạ Tinh Thần trầm mặc, không lên tiếng. Bạch Dạ Kình cũng không lên tiếng, tay chơi đùa tai cô dừng lại.

Không biết qua bao lâu, Hạ Tinh Thần thu lại tầm mắt, rốt cuộc cô hỏi câu hỏi đã chất chưa đáy lòng thật lâu: “Anh và Tống Duy Nhất, đã quyết định ngày đính hôn chưa?”

Giọng nói cô, rất bực bội. Tay đè lên ngực anh cũng cứng đờ.

Nhưng, đợi rất lâu, lại không có giọng nói trả lời cô. Cô ngẩng đầu, người đàn ông đã nhắm mắt, dường như ngủ rất sâu.

Thở dài, cô khổ sở cười một tiếng, kéo chăn đắp cho anh. Tầm mắt rơi vào trên mặt anh, bất tri bất giác thất thần. Càng nhìn, trong lòng cô càng hỗn loạn không yên, khi thì chua xót, khi thì ngọt ngào.

Tâm trạng đang xoay trăm vòng, anh đột nhiên động đậy, cằm đặt lên đầu cô. Cô ngẩn ra, tay theo bản năng co rúc trên vai anh, chỉ nghe anh mơ hồ than nhẹ: “Ngủ đi.”

Hồi lâu, cô ngây ngốc ở trong ngực anh, không nhúc nhích.

Cho nên câu hỏi vừa rồi, anh đã mơ mơ màng màng, căn bản không nghe được, hay là thật ra anh nghe được, nhưng không muốn trả lời?

Một đêm, cứ như vậy trôi qua.

Bởi vì hôm trước ngủ tương đối nhiều, cho nên, hôm nay Hạ Tinh Thần dậy sớm. Cô thận trọng tắt đèn, lại sợ ảnh hưởng giấc ngủ của anh, ấn nút điều khiển, kéo rèm lại. Để ánh sáng bên ngoài không chiếu vào.

Cô lưu luyến nhìn anh một lúc, rời giường, xuống lâu ăn sáng.

Dùng cơm xong, ra phòng ăn, đi ngang qua phòng khách, mới phát hiện Lãnh Phi đã đến.

“Hạ tiểu thư.” Lãnh Phi chào hỏi cô, ân cần hỏi: “Thân thể đã khỏe chưa?”

“Ừ, đã không sao.”

“Chuyện đó ngài ấy đã xử lý tốt, cô không cần sợ hãi nữa.”

“Làm phiền mọi người rồi.” Hạ Tinh Thần nói cảm ơn.

Lãnh Phi liếc nhìn trên lầu, hỏi: “Ngài ấy đã thức chưa?” Vừa rồi quản gia lên lầu, phát hiện Tổng thống tiên sinh không ở trong phòng của mình. Quan trọng nhất là, trong phòng ngủ hiển nhiên không có dấu vết từng ngủ. Cho nên, không cần nghĩ cũng biết tối qua nhất định ngủ lại phòng Hạ tiểu thư.

Hạ Tinh Thần cũng không giấu diếm, chỉ gật đầu, nói: “Tôi thấy anh ấy ngủ rất ngon, cho nên kéo rèm lại, muốn anh ấy ngủ thêm một lúc. Phải đánh thức sao?”

Lãnh Phi xem đồng hồ trên cổ tay: “Ước chừng 20 phút sau có một hội nghị video quan trọng, có thể họp ở thư phòng.”

“Vậy tôi lên đánh thức anh ấy.”

Lãnh Phi gật đầu: “Làm phiền cô, Hạ tiểu thư.”

Cô lên lầu, lúc mở cửa phòng đi vào, Bạch Dạ Kình còn ngủ rất say, chưa thức. Khi mờ tối, mơ hồ có thể thấy quầng thâm dưới mắt anh. Hạ Tinh Thần đau lòng, nhưng cũng không thể để anh trì hoãn chính sự.

Cô khom người, nhẹ vỗ vai anh. Anh xưa nay tính cảnh giác cao, cô vỗ một cái, anh liền cau mày tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.