Dáng vẻ vừa thức giống như một con sư tử tức giận. Lần đầu tiên Hạ Tinh Thần thấy, có chút lờ mờ, thật lo lắng liệu anh có thức dậy được không.
Nhưng anh ngẩng đầu lên, thấy là cô, cả người liền thư giãn, lại miễn cưỡng nằm xuống, một tay gối sau đầu. Hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“8 giờ 10 phút.” Hạ Tinh Thần hỏi ý kiến anh: “Em mở rèm cửa sổ nha?”
Anh ‘ừ’ một tiếng, rèm cửa sổ chậm rãi mở ra. Ánh sáng từ kẽ hở nhỏ chiếu vào, anh lười biếng híp mắt, một lúc lâu mới thích ứng ánh sáng.
“Em dậy khi nào?” Bạch Dạ Kình đưa tay chống giường, miễn cưỡng ngồi dậy.
“Một lúc rồi.” Hạ Tinh Thần nói: “Anh mau về phòng rửa mặt đi, Lãnh Phi đợi ở dưới, anh ấy nhờ em lên nói với anh 20 phút sau có một hội nghị rất quan trọng, không thể trễ nãi.”
Bạch Dạ Kình khom người cầm đồng hồ đeo tay trên đầu giường, không nhanh không chậm đeo vào, quan sát hai mắt cô: “Tinh thần em khôi phục cũng không tệ lắm.”
“Ừ, hôm qua ngủ cả ngày.”
Bạch Dạ Kình vén chăn xuống giường. Hạ Tinh Thần đứng đó chờ. Anh sãi bước đi ra cửa, lúc đi ngang qua cô, giống như lơ đãng, lại giống như tự nhiên nắm tay cô, kéo ra ngoài.
“Hả?” Cô nghi hoặc đi theo anh. Chân anh rất dài, bước chân rất dài, Hạ Tinh Thần chậm rãi đi theo sau, chỉ có thể nhìn bóng lưng anh.
“Làm gì thế?” Cô hỏi.
Lúc này đã ra phòng ngủ cô, trên hành lang có người giúp việc đi qua, thấy bọn họ, rối rít cung kính chào hỏi. Hạ Tinh Thần sợ người ngoài hiểu lầm quan hệ của hai người họ, đỏ mặt theo bản năng rút tay về. Bạch Dạ Kình không buông tay cô, ngược lại nắm chặt hơn, trực tiếp kéo cô vào phòng anh.
“Muốn làm gì?” Hạ Tinh Thần đứng ở cửa, đầu óc mơ hồ ngẩng đầu nhìn anh.
“Nhìn anh như vậy, cho là anh muốn làm gì?” Anh không đáp mà hỏi ngược lại cô, ánh mắt sâu kín nhìn cô. Anh vừa tỉnh ngủ, ngủ một đêm, áo ngủ xốc xếch, thoáng rộng mở, lộ ra bắp thịt quyến rũ.
Nhịp tim Hạ Tinh Thần liền đập loạn, theo bản năng lui về sau một bước, tựa vào cánh cửa, tay nắm chặt chốt cửa. Gần như là bản năng duy trì khoảng cách với anh.
Bạch Dạ Kình không nói gì, đi vào phòng thay quần áo: “Anh đi rửa mặt, em chọn một bộ quần áo giúp anh, một lát anh mặc đi họp.”
Anh nói xong, xoay người vào phòng tắm. Cảm giác bị áp bách cường đại từ người đàn ông tan đi, Hạ Tinh Thần cũng thả lỏng nhiều, hỏi anh: “Không phải có người hầu sao?”
Thường ngày những chuyện này đều có chuyên gia làm.
“Lấy cà vạt em chọn lần trước đi.” Giọng nói của Bạch Dạ Kình từ trong phòng tắm vọng ra.
Hạ Tinh Thần nghe nói, rất kinh ngạc.
Phòng quần áo của anh, trước kia đừng nói là cà vạt, ngay cả khăn ngực anh cũng không mặc lại, nhưng, cô để ý anh đã thắt cà vạt này mấy ngày. Đặc biệt chú ý tin tức, anh ở Thụy Sĩ luôn thắt cái này. Cô từng hoài nghi có phải anh quên mang theo cái khác không.
“Cà vạt này, bây giờ trong nước không mua được hàng.” Hạ Tinh Thần vừa đi vào phòng thay quần áo vừa nói với anh.
“Làm sao?”
“Gần đây anh không lên mạng sao?”
“Thời gian ngủ còn không đủ, thỉnh thoảng lên mạng cũng chỉ xem một vài văn kiện quan trọng.” Anh soi gương cạo râu, rút chút thời gian trả lời cô. Râu anh rất cứng, phải dùng dao cạo râu chuyên nghiệp mới cạo sạch sẽ.
Thanh âm của Hạ Tinh Thần từ trong phòng quần áo truyền đến: “Mode của anh luôn là gương mẫu của giới trẻ hiện nay, gần đây cà vạt này rất đắc, thời gian một tuần ngắn ngủi đã bán sạch.”
“Thật không?” Bạch Dạ Kình hỏi lại.
Hạ Tinh Thần ôm quần áo đi ra, đứng trong phòng, nhìn anh: “Anh rất thích sao?”
Động tác của Bạch Dạ Kình dừng lại, ý vị sâu xa nhìn cô: “Trừ có thể thắt trên cổ, còn có thể thắt ở trên tay, em chọn quả nhiên công hiệu phong phú, anh đương nhiên phải dùng nhiều lần.”
Mặt Hạ Tinh Thần liền đỏ lên. Người đàn ông này, không đứng đắn! Hiện tại cô hối hận lúc đầu không nên mua cà vạt cho anh, mua một cái áo sơ mi khẳng định không có nhiều chuyện như vậy.
“Quần áo em để ở đây, không có gì em ra ngoài.”
Cô chỉnh tề đặt quần áo lên giường. Vì hội nghị rất quan trọng, cho nên đặc biệt chọn màu trắng, rất trầm ổn. Nhưng thật ra hơn phân nửa quần áo của anh đều lấy phong cách trầm ổn làm chủ.
Bạch Dạ Kình từ phòng tắm đi ra, gọi cô: “Tinh Thần.”
Hai chữ kia, khiến trong lòng Hạ Tinh Thần khẽ lay động, lập tức dừng chân. Cô chậm rãi xoay người lại nhìn anh, ánh mắt anh sâu thêm, vẻ mặt không còn vẻ không đứng đắn vừa rồi: “Sau lần này, Tống Duy Nhất sẽ không dám làm chuyện như vậy nữa. Nhưng không thể đảm bảo cô ta sẽ làm gì khác. Cho nên…”
Anh dừng lại một lát: “Nếu không muốn đứa bé quá lo lắng, dọn về đi.”
Môi mấp máy, Hạ Tinh Thần rất muốn hỏi anh câu hỏi anh chưa trả lời tối qua. Nhưng lời đến bên miệng, rốt cuộc không có cửa ra. Chỉ nhẹ nhàng nói: “Em sẽ suy tính. Còn có… Cảm ơn anh hôm đó cứu em.”
Hai người, quyết định không đề cập đến chuyện giao dịch ngày hôm đó.
… … …
Thật ra nói sẽ suy tính, nhưng đáp án của Hạ Tinh Thần vẫn như trước kia.
Thứ hai, sau khi tan việc, Hạ Tinh Thần không lập tức về Phủ Tổng thống. Buổi tối, cô ở nhà Trì Vị Ương ăn cơm chùa. Gần đầy tinh thần Trì Vị Ương không tốt, cô nhìn ra được, nói chung là có liên quan đến Phó Dật Trần, nhưng tình cảm là chuyện của hai người, cô không thể hỏi nhiều.
Buổi tối, cô về nhà nhỏ một mình, nằm trên giường nói chuyện điện thoại với Hạ Đại Bạch, Hạ Đại Bạch rất không vui nằm trên giường nói chuyện hồi lâu, đến đêm khuya cuối cùng mới quyến luyến không thôi cúp điện thoại.
Nhưng, từ sau ngày đó, hơn một tuần lễ, Bạch Dạ Kình cũng không gọi cho cô một cú điện thoại, cũng không xuất hiện trước mặt cô.
Hạ Đại Bạch không bị anh cấm túc, thứ ba, tan học, bé liền được tài xế đưa đến chỗ cô. Mặc dù có đứa bé, nhưng bình thường, trong lòng cô luôn vắng vẻ, giống như thiếu một mảnh.
Lúc nằm trên giường, hoài niệm cái ôm trong ngực ấm áp đó. Chỉ tiếc là…
Tất cả đều không thuộc về cô. Cô tham lam chỉ khiến cô có một ngày sẽ ngã rất thảm.
Thứ sáu, Hạ Đại Bạch lại đến. Bởi vì hai ngày cuối tuần, bé không cần đi học, Hạ Tinh Thần dẫn bé ra ngoài đi dạo chợ đêm.
Khu vực chợ đêm này nổi tiếng cả nước. Trừ dân bản xứ ra, còn có khách du lịch. Lại là thứ sáu, con nên rất đông người.
Hạ Đại Bạch thích không khí này nhất, vừa đi vừa hóng gió, đặc biệt vui vẻ.