Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 115: Chương 115: Chương 115: Có anh mới có thể yên lòng (5)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Là ai hả? Là con thì có.” Bạch Dạ Kình gối hai tay ra sau đầu phản bác lại lời con trai.

“Người mạnh miệng một chút cũng không đáng yêu.” Hạ Đại Bcjch lẩm bẩm, lật người xoay lưng lại, cuối cùng còn than thở: “Tiểu Bạch, sau này chúng ta đều ở chỗ này với Đại Bảo đi…. Như thế ba người một nhà chúng ta có thể ở cùng nhau rồi…”

Một nhà ba người….

Rất lâu sau Bạch Dạ Kình vẫn đang suy nghĩ về bốn chữ mà con trai nói, bốn chữ này cực kì mê người, giống như giờ khắc này, cho dù chỉ ở lại trong căn nhà nhỏ, ở trong một không gian nhỏ hẹp nhưng không hiểu sao lại cực kì ấm áp.

Cho dù đã khuya nhưng hiện tại anh vẫn chưa buồn ngủ, mượn ánh đèn mờ mờ nhìn quanh phòng. Nói thật thì căn phòng này của cô so với phòng thay quần áo của anh còn nhỏ hơn nhiều, mà hiện tại anh và con trai lại ngủ trên chiếc giường đơn sơ bằng sắt giá bán chỉ vài trăm tệ. Nhưng mà cả căn phòng lại được cô bố trí cực kì ấm áp.

Giá sách nho nhỏ bày rất nhiều sách phiên dịch, từ điển và một ít tạp chí cùng sách nuôi con. Chỗ trống còn dư lại cô bày rất nhiều bức hình của cô và Hạ Đại Bach, còn thêm một ít bình hoa nhỏ. Bức rèm che căn phòng có hoa văn màu xanh nhạt, có chút mới mẻ lại tràn đầy sức sống.

Hoàn cảnh như vậy so với phủ Tổng thống xa hoa nghiêm trang đương nhiên khác biệt. Nhưng mà so sánh với nhau ngược lại anh cảm thấy được ở chỗ này lại có hương vị khác.

Nếu đúng như lời Hạ Đại Bạch nói, sau này nếu anh ở lại chỗ này cũng rất tốt.

Chẳng qua là….

Anh nhớ tới bộ dạng quẫn bách và không tự nhiên lúc nãy của cô, khóe môi không nhịn được nhếch lên… một cái. Cô gái nhỏ bên ngoài chỉ sợ gấp đến độ muốn khóc lên rồi.

Đương nhiên Lãnh Phi cũng gấp muốn điên lên rồi. Nơi này quả thật không có cách nào để đảm bảo an toàn.

……..

Bên ngoài.

Cô vốn định im lặng đi ngủ nhưng cứ nhích tới nhích lui cho nên lăn qua lăn lại một hồi rốt cuộc cũng tìm được tư thế thích hợp đi ngủ. Đêm nay cô cực kì bối rối, nếu anh không ở đây thì cô đã ngủ từ sớm rồi.

Cho nên lúc này sau khi trầm tĩnh lại, mí mắt cô nặng đến nỗi không nhấc lên được.

Không biết bao lâu sau….

Cô bắt đầu nằm mơ, trong giấc mơ cả người như bay lên không trung, sau đó lại được hạ xuống. Cả người như được đặt trên đám mây, xung quanh người mềm mại thật là thoải mái.

Chỉ là….

Nóng quá.

Hình như có ngọn lửa nào đó đang vây lấy cô, cô nhăn mày, kháng cự ưm một tiếng, đôi môi đỏ mọng đột nhiên bị thứ gì đó mềm nhũn ngăn lại.

Cô cả kinh.

Môi!

Tỉnh táo hoàn toàn.

Vừa mở mắt ra, xuất hiện trong tầm mắt của cô chính là đôi mắt lóe ra sự nguy hiểm của người đàn ông. Nơi đó như mạch nước ngầm cuồn cuộn làm cho người ta run sợ. Cô thở dốc, sau đó rụt người, lưng chạm được thứ gì đó mềm mại lại lập tức rụt trở về.

Là con trai.

Cô hoảng hốt nhìn xung quanh mới biết được vậy mà không biết từ lúc nào cô bị anh ôm vào phòng, ôm ấp ở trên giường. Mà một đoàn lửa lúc nãy như thiêu đốtcô không phải cái gì khác mà là người đàn ông này tỏa ra hormone nam tính mãnh liệt.

Cả đêm Hạ Tinh Thần không biết mình làm sao có thể trôi qua, Bạch Dạ Kình đùa cô không biết bao nhiêu lần. Tóm lại sau đó Hạ Đại Bạch xoay người ôm lấy cô. Hơi nóng giữa cô và Bạch Dạ Kình nhất thời như bị dội một thùng nước lạnh, không, là nước đá mới đúng, bỗng dưng cô thanh tỉnh, lý trí dần lấy lại, nhanh chóng thu tay lại.

Bạch Dạ Kình cắn răng nhìn tên nhóc kia, chỉ thiếu nỗi không ăn tươi nuốt sống con trai. Cuối cùng anh cũng hiểu việc này chỉ có thể kết thúc ở đây mà thôi.

Bá đạo thì bá đạo nhưng anh không đến mức ép sát, cho nên liền xốc chăn lên, cầm khăn tắm đi vào phòng tắm. Sau khi quay lại thì Hạ Tinh Thần cảm thấy người anh đã mát hơn, người này chỉ sợ là đi tắm nước lạnh đây mà.

Cô hấp xong bánh bao, nấu cháo xong mới nhớ tới chuyện này. Nhưng mà thân thể của anh tốt như vậy, trời lại lạnh như thế, hình như không cảm mạo như trước.

Căn phòng khách nhỏ hẹp thông với phòng ăn, Bạch Dạ Kình và con trai ngồi đó. Hiện tại anh đã ăn mặc chỉnh tề, là sáng sớm nay có người lo mang quần áo qua.

Cô đặt bữa sáng trước mặt hai người, ngẩng đầu nói chuyện với Lãnh Phi đang đứng nghiêm túc ở ngoài phòng khách: “Thư kí Lãnh, cùng nhau ăn sáng đi?”

“Cảm ơn, chúng tôi đều ăn xong rồi.” ‘chúng tôi’ đương nhiên bao gồm cả đám người mặc áo đen bên cạnh anh ta.

Hạ Tinh Thần không nói gì nữa, hai hơn một nhỏ ăn sáng, đứa bé ngồi giữa hai người bọn họ, Hạ Tinh Thần mãi vẫn không dám nhìn người đàn ông bên cạnh, cho tới bây giờ vẫn cảm thấy lòng bàn tay vẫn nóng như lửa đốt.

Mà anh thì sao?

So với cô đang không được tự nhiên thì anh vẫn vô tư thẳng thắn như cũ, so với lúc trước thì giữa hai đầu lông mày càng thoải mái hơn. Thịt chưa nếm được nhưng mà chút cuối cùng vẫn nếm qua, hơn nữa tối qua cô không chống cự anh như trước, cuối cùng còn to gan đi hấp dẫn anh.

Cái này đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là vượt qua một hàng rào rồi.

“Hai người thật là kỳ quái mà.” Hạ Đại Bạch mở miệng liền nói, đôi đũa trong tay Hạ Tinh Thần suýt chút nữa thì nắm không vững, mím môi lại, lời nào cũng dám nói. Không phải là…. Chuyện tối hôm qua bị cái đứa bé này biết rồi? Vây cô là mẹ nó thì đúng là đâm đầu mà chết đi.

Bạch Dạ Kình nhìn bộ dạng khẩn trương muốn chết của cô, cố ý không nể mặt mũi nói với Hạ Đại Bach: “Ăn không nói ngủ không nói.”

“Ngủ không nói? Nhưng mà tối qua lúc hai người ôm con ngủ vãn lẩm bẩm cái gì mà.” Hạ Đại Bach cao giọng nói, cái đầu nhỏ lắc lắc nhìn bên ngày lại nhìn sang bên kia, cuối cùng nhìn Hạ Tinh Thần: “Đại Bảo à, tối qua có phải ba lại bắt nạt mẹ không hả? Hình như con có nghe thấy mẹ nói ‘không cần như vậy’…”

Da đầu Hạ Tinh Thần run lên, gương mặt nhất thời đỏ lên.

Đôi môi giật giật muốn nói gì đó nhưng nhìn đôi mắt ngây thơ của con trai, quả thật cô không nói nên lời, vô cùng xấu hổ.

Kết quả là Hạ Đại Bach không biết mình nói linh tinh, vừa thấy biểu tình đó của cô chỉ cho là bị ủy khuất. Hai hàng lông mày nhíu lại, xoay mặt, bộ dạng nghĩa khí như bênh vực kẻ yếu nhìn ba mình: “Tiểu Bạch, tối hôm qua ba lại bắt nạt Đại Bảo nhà chúng ta hả?”

“Không phải cô ấy nói ba bắt nạt cô ấy sao? Con hỏi mẹ con mà xem!”

Hạ Tinh Thần thật muốn cắn đứt cái miệng anh, cái người này, vậy mà lại đá quả bóng đó sang người cô.

Hạ Đại Bach quay đầu nhìn Hạ Tinh Thần, Hạ Tinh Thần làm như không nghe thấy, vội vàng cúi đầu ăn sáng. Hạ Đại Bach quay đầu qua, hiên nganh lẫm liệt dạy dỗ người nào đó: “Tiểu Bạch, thầy giáo nói đàn ông bắt nạt phụ nữ thì không được xem là nam tử hán. Cực kì xấu hổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.