Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 116: Chương 116: Chương 116: Có anh mới yên tâm (6)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hạ Đại Bạch quay đầu nhìn Hạ Tinh Thần, Hạ Tinh Thần làm bộ không nghe thây gì vội vàng cúi đầu ăn sáng. Hạ Đại Bạch quay đầu hiên ngang lẫm liệt dạy dỗ người nào đó: “Tiểu Bạch, thầy giáo nói đàn ông bắt nạt phụ nữ thì không được xem là nam tử hán. Như vậy rất xấu hổ.”

Bạch Dạ Kình không nhịn được nữa, nhét một chiếc bánh bao vào miệng bé: “Chờ con lớn lên sẽ biết nếu đàn ông không ‘bắt nạt’ phụ nữ thì mới xong đời rồi. Mẹ con sẽ gấp đến phát khóc mất.”

Hạ Tinh Thần khóc không ra nước mắt, Lãnh Phi đang ở trong phòng khách không nhịn được cũng phì cười. Hạ Đại Bạch vẫn u mê không hiểu hỏi: “Vì sao đàn ông lại phải nhất định bắt nạt phụ nữ chứ? Đàn ông có bắt nạt cũng chỉ bắt nạt đàn ông mà thôi!”

“Nếu con muốn ‘bắt nạt’ đàn ông cũng được thôi, ba mẹ đều tôn trọng con. Nhưng mà cảm giác khác biệt con phải suy nghĩ cho rõ ràng.”

“Có gì mà khác chứ? Con nghĩ kĩ rồi, nếu bắt nạt phụ nữ vậy không bằng đi bắt nạt đàn ông còn hơn!”

Bạch Dạ Kình vẫn muốn nói tiếp nhưng Hạ Tinh Thần đã không nghe nổi nữa. Ngón tay cô gõ lên mặt bàn: “Bạch tiên sinh, tiểu Bạch tiên sinh, ăn không nói ngủ không nói, cái đề tài này chúng ta kết thúc ở đây được không?”

“Được rồi.” Hạ Đại Bạch gật đầu: “Chỉ cần mẹ không tức giận tiểu Bạch nữa là được. Nhưng mà…. Tiểu Bạch, ba phải ngoan, sau này không cho phép bắt nạt Đại Bảo nhà chúng ta nữa.”

“Cũng không phải ba bắt nạt cô ấy, cô ấy còn bắt nạt ba không ít đâu.” Bạch Dạ Kình nhìn Hạ Tinh Thần, ngón tay gạt áo sơ mi ra, lộ ra bả vai đưa cho con trai nhìn: “Nhìn thấy gì không?”

Trên vai chính là vết cắn tối hôm qua cô cắn xuống hơn nữ còn chồng lên nhau, muốn bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu ái muội.

Lỗ tai Hạ Tinh Thần nóng lên, đám người Lãnh Phi vẫn còn ở đây, da mặt anh dày thì không sao nhưng mà cô lại muốn tìm chỗ nào đó để chui vào.

Quả nhiên Hạ Đại Bạch cố nhìn lại một lần, chép miệng lắc đầu, phán như thật: “Tiểu mập mạp nói không sai, đàn bà như lão hổ, quả nhiên không sai…”

“…” Hạ Tinh Thần cảm thấy mình không nên để ý hai cái người này, muố vùi đầu uống hết miếng cháo sau đó đứng lên đi vào phòng bếp vừa đi vừa nói: “Hai người ăn nhanh một chút, mẹ đi làm muộn rồi.”

“Đại Bảo ngu ngốc, hôm nay là thứ bảy, không phải đi học.”

“…”

…………

Rất lâu sau cuối cùng Hạ Tinh Thần cũng tiễn bước được Bạch Dạ Kình rời đi. Mãi đến khi xe của anh biến mất trong khu vực, gương mặt cửa cô vẫn đỏ.

Vỗ vỗ mặt để cho bản thân tỉnh táo một chút mời đẩy cửa đi vào. Hạ Đại Bạch ăn no đang ngồi trên ghế sofa cho tiêu cơm. Hạ Tinh Thần thu dọn bát đũa vào phòng bếp vừa làm vừa hỏi bé: “Hôm nay có muốn đi chỗ nào không?”

“Có! Chúng ta đến cửa hàng khoa học kỹ thuật đi. Chú Lãnh Phi nói bên thành Nam có mở một cửa hàng khoa học kỹ thuật…. con còn chưa qua xem.”

“Được, lát nữa hẹn mẹ nuôi xong chúng ta cùng đi.”

………..

Bạch Dạ Kình vừa ngồi vào xe thì Lãnh Phi đã đưa ipad tới.

“Cái gì đây?” Bạch Dạ Kình hỏi.

Lãnh Phi nói: “Đây là yến hội từ thiện mà phố Tổng thống Tống tổ chức cho trẻ em vùng núi. Chẳng qua là mời rất nhiều thương nhân trong nước cũng như các đại sứ của các quốc gia, quy mô rất lớn, đây là thiếp mời cho ngài.”

Bạch Dạ Kình đăm chiêu không nói gì.

Lãnh Phi im lặng một lúc mới nói: “Thật ra thì… Tống Quốc Nghiêu có ý định sửa chữa lại mối quan hệ với ngài, hành trình tối nay của ngài tôi đã xem qua, không tính là quan trọng, có thể thoái thác được.”

Bạch Dạ Kình đẩy ipad trở lại trong tay Lãnh Phi, cuối cùng để lại hai chữ: “Để sau lại nói.”

Hạ Tinh Thần và Trì Vị Ương cùng dắt bé con đi đến bảo tàng khoa học và công nghệ một chuyến, Hạ Đại Bạch hưng phấn chạy khắp nơi bên trong.

Hai người lớn cầm đồ uống đi theo sau mông cậu bé, cậu vừa nhìn thấy những cái mô hình này thì không cất bước nổi nữa.

Đợi đến khi cậu bé chui vào bên trong một mô hình phi thuyền vũ trụ, thì Trì Vị Ương nghiêng đầu hỏi cô: “Sáng sớm hôm nay khi mình đi xuống cầu thang vứt rác, thì thấy xe của Tổng thống đậu ở phía dưới. Đừng nói là tối hôm qua anh ta ở trong phòng của cậu đấy nhé?”

“ Ừ.” Hạ Tinh Thần hơi cúi đầu xuống.

“Quan hệ bây giờ của hai ngươi thế nào rồi” Trì Vị Ương liếc mắt nhìn mô hình, hạ thấp giọng: “Có cái đó không “

Hạ Tinh Thần hơi lung túng, lắc đầu: “Không có đâu.”

“Thật” Trì Vị Ương dò xét nhìn cô, nửa tin nửa ngờ.

Cô lại trịnh trọng gật đầu khẳng định: “Nếu như thật sự có cái gì? Nếu có thì mình nhất định sẽ nói thật với cậu.”

“Không nhìn ra, Tổng thống tiên sinh của chúng ta lại là một chính nhân quân tử. Cậu ở phủ Tổng thống lâu như vậy, mà anh ta không làm gì cậu, tối hôm qua ngủ lại ở trong một căn phòng nhỏ, theo đạo lý mà nói, thì đấy chính là cơ hội làm gì đó với cậu.”

“Cậu bớt nói nhảm đi, anh ta là chính nhân quân tử chỗ nào” Hạ Tinh Thần tương đối không đồng ý với những lời này của Trì Vị Ương. Sáng sớm mà anh ta đã cho con trai thấm nhuần tư tưởng …

Trì Vị Ương ghé mặt qua, mập mờ nhìn cô: “Có chuyện gì hả?”

Hạ Tinh Thần 囧 . Thật đúng là lấy đá đập chân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.