Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hạ Tinh Thần vẫn đặc biệt chú ý đến vị thứ trưởng kia, nhưng mà dường như ông ta tạm thời không cần đến mình. Cô đưa thư mời ra, từ lối VIP đi lên tầng tìm phòng nghỉ ngơi.
Có chút nhàm chán, cô lấy điện thoại di động ra chơi game, Trì Vị Ương thở hổn hển chạy tới hỏi tình huống của Tống Duy Nhất. Cô chỉ nói đơn giản, Trì Vị Ương ở bên kia khen cô là làm tốt lắm. Cô vẫn đang suy nghĩ, lấy cá tính của Tống Duy Nhất như vậy, hôm nay mình đã làm cho cô ta khó chịu, thì cô ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình đâu, giờ đành phải đề phòng cẩn thận mới được.
Lúc hai cô đang trò chuyện, thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
“Hạ tiểu thư.” Có người đứng ở bên ngoài gọi cô.Cô vội vàng cất điện thoại di động đi, đi đến cửa. Nhìn ra bên ngoài, là một người đàn ông cao to vạm vỡ.
“Có việc gì thế?” Hạ Tinh Thần bình tĩnh đánh giá đối phương, trong lòng thầm cảnh giác.
“Tống tiên sinh muốn mời cô đi xuống. Hội đấu giá ở tầng dưới đã chuẩn bị bắt đầu, Tống tiên sinh cố ý giữ lại một vị trí cho cô. Mời cô.”
Đối phương làm động tác đưa tay ra mời, tuy giọng nói tỏ vẻ khách khí, nhưng ánh mắt kia lại rõ ràng không cho cô cự tuyệt. Hạ Tinh Thần hoàn toàn tưởng tượng được, nếu mà mình cự tuyệt, thì cũng sẽ bị người này ép đi cho bằng được.
Haizzzzzz...thôi kệ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng(*). Nhiều người như vậy, chắc Tống Quốc Nghiêu sẽ không đến nổi làm tổn thương tới mình đâu. Cô thoải mái đi xuống, cô cũng muốn nhìn xem tại sao ông ta lại tốt bụng giữ lại một vị trí cho mình.
(*)Ký lai nhi tắc an chi = Tương tự “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”, việc đến một lúc nào đó tự an định, giống như đi qua cầu không thể đi chéo.
Hạ Tinh Thần được người kia dẫn xuống tầng dưới. Đã có rất nhiều người ngồi trong hội trường đấu giá. Những người đang ngồi kia đều là những nhân vật nổi tiếng, các quan chức cấp cao hay là những doanh nhân thành đạt, đây đúng là tình huống long trọng khó mà có thể gặp được.
Cô vừa mới xuất hiện, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cô, nhìn cô đi tới, có đủ loại ánh mắt quan sát và đánh giá cô. Người kia tự ý mang cô tới hàng ghế thứ nhất.
Hạ Tinh Thần hơi nhíu mày lại, đây tuyệt đối không phải là chỗ mà cô có thể ngồi, cô có thể vào được đây là bởi vì công việc, chứ không phải giống như những người ngồi đây để tham dự buổi lễ bán đấu giá này. Những phiên dịch viên đã đi cùng với cô trước đó, bây giờ cũng chỉ có thể ở phía dưới đứng cạnh những doanh nhân mà thôi..
“Tôi nghĩ Phó tổng thống Tống có nhầm lẫn gì ở đây rồi, tối nay tôi chỉ đến đây công tác.” Hạ Tinh Thần nói với người đàn ông dẫn đường.
“Dựa vào những thứ mà đêm nay Hạ tiểu thư đang mặc, thì cô hoàn toàn có đủ tư cách ngồi ở vị trí này. Hạ tiểu thư, xin cô đừng để chúng tôi phải khó xử” đối phương nghiêm nghị nói. Cô cười nhạt, Có vẻ như, vì muốn giúp con gái hả giận, nên tối nay Tống Quốc Nghiêu sẽ làm khó dễ cô đây mà.
“Tinh Thần, nếu như Phó tổng thống Tống đã thật lòng mời em như vậy, thì em cứ ngồi ở đây đi.” Bạch Túc Diệp vỗ nhẹ chỗ trống ở ngay bên cạnh cô(Bạch Túc Diệp), khẽ gọi Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Thần không biết Tống Quốc Nghiêu sẽ làm khó cô như thế nào, trong lòng cũng không chắc chắn, nhưng khi thấy Bạch Túc Diệp cũng ở đó, thì cũng không nói gì nữa. Sau khi khẽ gật đầu, thì cô đi về phía Bạch Túc Diệp. Liếc mắt nhìn, chỉ thấy Tống Duy Nhất đang cười đắc ý ngồi ở phía bên kia của Bạch Túc Diệp.
Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, thì không ai nói chuyện nữa. Tất cả mọi người đều nín thở im lặng chờ đợi buổi lễ đấu giá được bắt đầu. Ngay sau đó, ánh đèn sáng dần lên, từng món đồ đấu giá đều được che kín, lần lượt được mang lên sân khấu.
Tống Quốc Nghiêu là người phát biểu đầu tiên, đứng ở trên sân khấu nói mấy câu từ thiện sáo rỗng, sau đó, MC đi lên tuyên bố quy chế. Đến khi nghe quy chế xong, thì cuối cùng Hạ Tinh Thần cũng đã biết, mục đích mà Tống Quốc Nghiêu để mình ngồi ở đây.
Lần này không phải là buổi đấu giá tự do, mà là do MC rút thăm trúng người nào thì sẽ gọi người đó.
Khi món hàng thứ hai được đưa ra triển lãm, lúc viên kim cương màu hồng xuất hiện trước mặt mọi người, thì cái tên được rút ra đầu tiên chính là Tống Duy Nhất.
“1000 vạn” cô ta đứng dậy, đắc ý giơ bảng giá của mình.
Tầm mắt của cô ta đảo quanh một vòng, rồi rơi vào trên người Hạ Tinh Thần. Đó chính là ánh mắt đắc ý, da đầu của cô như tê rần lên, cho nên, khi MC gọi tới tên cô, thì cô không cảm thấy kinh ngạc chút nào.
1000 vạn, cho dù là có bán cả người cô đi thì cũng không đủ, thế nhưng, nếu bán Hạ Đại Bạch đi, thì có khả năng đáng cái giá này
“Hạ tiểu thư, mời ngài ra giá.” MC thấy cô không cử động, lại khẽ mỉm cười mời một lần nữa.
“Hạ Tinh Thần, đừng nói là cô mặc toàn đồ thượng hạng như vậy, nhưng lại không thể ra giá được chứ?” Tống Duy Nhất chế giễu cô, tất cả mọi người đều dùng đủ các loại ánh mắt để nhìn cô.
Nếu bắt cô vượt quá khả năng của mình(*), thì cô không làm được. Hơn nữa, ở nơi mà toàn người giàu có như thế này, thì căn bản là lòe thiên hạ. Cô không có lòng dạ nào để chơi cái loại trò chơi ấu trĩ này cùng mấy người Tống gia, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, rồi thản nhiên đứng dậy: “Tôi.... “
(*)打肿脸充胖: Câu “打肿脸充胖子” xuất phát từ hai câu nói ngụ ngôn của Trung Quốc “打肿脸充胖子 - 死要面子 活受罪”, nghĩa đen là để tát vào mặt của một người cho đến khi nó sưng lên để trông béo hơn.Đó là phép ẩn dụ nói đến việc làm cái gì đó vượt quá khả năng của một người để người đó trở nên đẹp hơn trong mắt người khác.
“2000 vạn…” lời của Hạ Tinh Thần còn chưa dứt, thì có một giọng nữ đột nhiên vang lên, cắt đứt những lời mà cô muốn nói ra.
Sau đó, tất cả mọi người đều nhìn về nơi phát ra giọng nói đó.
Hạ Tinh Thần vừa nhìn đã nhận ra đối phương là ai. Cô ấy không phải Y người đã mang lễ phục và trang sức đến cho mình sao
Y trực tiếp đón nhận ánh mắt của tất cả mọi người, tự nhiên hào phóng đi tới bên cạnh Hạ Tinh Thần đang đứng yên, lập lại một lần nữa: “MC, chúng tôi ra giá 2000 vạn “
“Cô là ai?” Tống Duy Nhất nhíu mày. Bình thường Y chỉ chịu trách nhiệm cho cuộc sống của Bạch Dạ Kình, nên chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt công chúng, nên mấy người xung quanh đều không nhận ra cô.
“Tôi là người đại diện cho Hạ tiểu thư Hạ Tinh Thần tham dự buổi lễ bán đấu giá này. Cho nên, Tống tiểu thư, bây giờ đến phiên cô ra giá.” Y mở miệng, lần này ai cũng châu đầu ghé tai nhau suy đoán về thân phận thật sự của Hạ Tinh Thần.
Tống Duy Nhất không nghĩ rằng Hạ Tinh Thần còn có chiêu này, vốn là muốn làm cho cô khó chịu, nhưng mà lần này cô vừa mở miệng đã lên 2000 vạn, dù thế nào cũng không mất thể diện chút nào.
Hạ Tinh Thần liếc nhìn Y, Y gửi cho cô một nụ cười an tâm. Điện thoại di động trong túi bỗng nhiên rung lên. Cô lấy điện thoại ra nhìn, trên màn hình là tin nhắn của ông xã tương lai gửi đến.
“Thích thì để Y lấy cho.”
Hạ Tinh Thần nhìn mấy chữ đơn giản như vậy, không nhịn được cong môi lên. Bạch đại Tổng thống đúng là vô cùng hào phóng.
Cô không lập tức nhắn lại cho anh, theo bản năng nhìn một vòng xung quanh, nhưng mà, nhìn mãi cũng không thấy anh. Người này, không biết đang ở chỗ nào nhìn tất cả mọi người bằng nửa con mắt.
Bởi vì biết anh đang ở đây, trong lòng cô lập tức cảm thấy bình tĩnh.
Ngón tay của cô di chuyển ở trên màn hình: “Thích thì thích thật, nhưng mà, nếu em lấy thì cũng không biết nên dùng vào những dịp nào.”
“Đặt trên giá sách ở trong phòng của em cũng được, nhìn nó khá hợp với tấm rèm cửa sổ ở nhà em đấy.” Sau một lát, anh mới gửi tin nhắn tới.
Hạ Tinh Thần không nhịn được cười.
Cả thế giới cũng chỉ có một một viên kim cương hình trái tim, cô dùng nó để phối với tấm rèm cửa sổ 200 tệ, thì đúng là quá phí của trời rồi, quả nhiên những người có tiền đều phóng khoáng như vậy.
Vừa muốn gửi tin nhắn cự tuyệt anh, thì cô thấy Tống Quốc Nghiêu đi tới trước mặt cô, cười híp mắt nhìn cô: “Hạ tiểu thư, quả thật thì 8000 vạn đã là rất cao rồi.”
Hạ Tinh Thần cảm thấy sửng sốt, theo bản năng cất điện thoại di động đi rồi đứng dậy. Đến lúc này cô mới biết, trong thời gian gửi hai tin nhắn ngắn ngủi, thì giá của viên kim cương đã đã bị Y và Tống Duy Nhất đẩy lên đến 8000 vạn. Điều này thực sự khiến cô cảm thấy vô cùng đau lòng. À không, phải nói là đau lòng thay anh. Có tiền cũng không được hoang phí như vậy chứ!
Còn chưa mở miệng nói gì, thì Tống Quốc Nghiêu đã tiếp tục nói: “Nói thật, tôi muốn lấy viên kim cương này làm lễ vật cho con gái của tôi. 20 ngày sau, con gái tôi và Tổng thống tiên sinh sẽ làm lễ đính hôn, đến lúc đó, viên kim cương này chính là lễ vật phù hợp với bọn họ nhất. Hạ tiểu thư, xin cô hãy nhường lại viên kim cương này với giá 8000 vạn cho tôi, được không?”