Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
20 ngày sau, chính là ngày cô ta làm lễ đính hôn với Tổng thống tiên sinh, đến lúc đó, lễ vật chính là chiếc nhẫn kim cương này …
Trong một khoảng thời gian, tâm trí của Hạ Tinh Thần chỉ lặp đi lặp lại những lời nói của Tống Quốc Nghiêu. Cô cảm thấy giật mình, tay cầm điện thoại di động có chút cứng ngắt, đầu ngón tay hơi lạnh. Bạch Túc Diệp hơi nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, ý vị không rõ.
Cô ấy còn muốn nói thêm gì đó, Hạ Tinh Thần hoàn hồn trở lại, nhẹ nhàng làm một động tác thư giãn, nhưng mà không nói gì nữa.
Cô ngồi xuống ghế lần nữa, đối mặt với biểu tình đắc ý của Tống Duy Nhất, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy nhàm chán.
Mình tranh đoạt viên kim cương này làm gì, trong khi điều đó thật sự chẳng hề có ý nghĩa gì cả.
Đây mới chính là mục đích của Tống Quốc Nghiêu khi mời cô. Một là để cho cô biết mình đang ngồi cùng với những người có thân phận mà dù thế nào cô cũng không thể với tới; hai là cho cô biết ngày tổ chức lễ đính hôn giữa Bạch Dạ Kình và Tống Duy Nhất.
“Em vẫn khỏe chứ?” Bạch Túc Diệp quay sang nhìn cô.
Hạ Tinh Thần hơi cong môi, mỉm cười, giả vờ thoải mái nói: “Em không sao, em không thể phối chiếc nhẫn kim cương này với tấm rèm cửa 200tệ được.” Thật là buồn cười khi yêu cầu người ta thực hiện những việc mà họ không thể quyết định được.
Bạch Túc Diệp hơi cảm thấy nghi hoặc với câu nói không đầu không đuôi này của cô, có chút không hiểu lắm. Nhưng mà, cô (Bạch Túc Diệp)biết, cũng không cần phải nói nhiều, Hạ Tinh Thần là một người thông minh, trong lòng cô cũng rõ hơn ai hết. Cô biết cuộc hôn nhân này có ý nghĩa vô cùng quan trong đối với anh. Bởi vì trách nhiệm của một vị Tổng thống là vô cùng nặng nề.
Sau đó, Hạ Tinh Thần không gọi vào dãy số kia nữa. Mà điện thoại di động cũng không truyền tới tin tức gì của anh. Tâm tư của cô đã hoàn toàn không nằm ở lần gặp mặt này.
“Chị Túc Diệp, em đi vào toilet đây.” Đến lúc cảm giác bực bội trong lòng khiến cô không thể chịu nổi được nữa, thì cô nói nhỏ một câu với Bạch Túc Diệp, rồi thong thả đứng dậy. Dù sao, cô cũng đã diễn xướng xong rồi, không còn chuyện gì của cô ở đây nữa. Mà từ đầu đến cuối, bạn gái của Phó bộ trưởng ngồi ở bên cạnh, đều dùng dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình để nhìn mọi chuyện đang diễn ra.
Cô vừa đi khỏi, cô ta cũng nhận được một cuộc điện thoại, không ở lại nữa.
Vào lúc này.
Trong căn phòng cao cấp của một tòa nhà sang trọng bậc nhất, có một người đàn ông đang ngồi ở trên sân thượng, nhìn tất cả mọi người bên dưới bằng nửa con mắt. Tầm nhìn của anh, có thể thu hết toàn bộ hoạt động ở tầng dưới vào mắt. Mà những lời Tống Quốc Nghiêu vừa mới nói đó, tự nhiên là anh không bỏ sót, cả bóng lưng của Hạ Tinh Thần khi rời đi, anh cũng nhìn thấy rõ.
Lãnh Phi đứng ở bên cạnh đưa mắt nhìn sắc mặt của anh, bóng đêm bao trùm cả không gian, khiến cho sắc mặt của anh càng trở nên thâm trầm, làm cho người ta thật sự khó có thể hiểu rõ được tâm tư của của anh lúc này.
“Thưa ngài, lễ đính hôn......” Lãnh Phi mở miệng nói. Nói được một câu thì dừng lại.
Bạch Dạ Kình trầm giọng nói: “Là tôi và ông ta cùng quyết định.”
Nói đến đây, anh hơi dừng lại, liếc mắt nhìn Lãnh Phi: “Nếu Tống phó tổng thống thành tâm như vậy, liệu có phải tôi cũng nên tặng lại một lễ vật vừa dày vừa nặng để tỏ lòng với ông ta hay không. “
“Thưa ngài, ý của ngài là......” Lãnh Phi lục lọi mọi thứ trong đầu, rồi như bừng tỉnh. “Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt.”
....................
Bên kia, Hạ Tinh Thần vừa mới đi ra khỏi phòng tiệc, đột nhiên có rất nhiều chiếc siêu xe sang trọng từ xa tiến lại gần. Mấy hàng rào kiểm soát cũng không có tác dụng gì với mấy chiếc siêu xe này, mà cũng không có ai dám đứng ra cản.
Cô dừng bước lại theo bản năng, đứng thẳng người. Cô thầm nghĩ trong lòng, chắc họ là mấy người quyền cao chức trọng. Cô cũng đã gặp nhiều trường hợp như vậy rồi, cho nên, cô không tò mò với mấy người đó nữa, nhưng mà vẫn phải ra chào hỏi.
Chờ đến khi mấy chiếc xe tới gần, Hạ Tinh Thần nhận ra chiếc xe đi ở giữa kia là thuộc dòng xe Aston Martin. Nhìn kỹ lại, quả nhiên là xe của Dư Trạch Nam. Nhưng mà, chỗ ghế phụ còn có một vị phu nhân ưu nhã đang ngồi. Hạ Tinh Thần mơ hồ cảm thấy quen mắt, hẳn là đã nhìn thấy ở trên bản tin nào đó rồi thì phải.
Xe dừng lại. Dư Trạch Nam bước xuống xe, rồi nhanh chóng vòng sang bên cạnh để mở cửa ghế phụ ra, đỡ vị phu nhân kia từ trên xe xuống. Anh ta cung cung kính kính, dáng vẻ rất thận trọng, Hạ Tinh Thần cảm thấy đúng là chuyện lạ hiếm gặp. Có lẽ là có liên quan đến vị phu nhân bên cạnh này.
Nhờ ánh đèn bên ngoài, Hạ Tinh Thần thấy rõ hai người.
Người phụ nữ trung niên mặc một chiếc váy liền thân màu trắng của Chanel, tóc được vấn gọn ra phía sau, khí chất ưu nhã cũng đủ để sánh với Audrey Hepburn năm đó. Làn da của bà được bảo dưỡng tương đối tốt, nụ cười nhàn nhạt như có như không. Khi Hạ Tinh Thần nhìn đối phương, cô như có loại cảm giác thân thiết khó có thể nói nên lời.
Đợi đến khi hai người bọn họ đến gần, HạTinh Thần hơi nghiêng người, lui sang một bên, hơi cúi người xuống.
“Tinh thần” Dư Trạch Nam ngạc nhiên, hiển nhiên là không nghĩ tới việc sẽ gặp cô ở đây. Nhìn dáng vẻ tối nay của cô, đôi mắt anh ta tràn đầy vẻ kinh diễm.
Hạ Tinh Thần ngẩng đầu lên: “Thật là trùng hợp.” Rồi quay sang lịch sự chào hỏi với người đang đứng bên cạnh Dư Trạch Nam: “Phu nhân, chào buổi tối.”
Cô nhận ra vị này chính là Lan Đình phu nhân có tiếng tăm lừng lẫy ở Liên hiệp quốc. Nhưng mà, đã nhiều năm rồi bà chưa từng trở về nước, đêm nay xuất hiện ở nơi này, có lẽ là coi trọng món đồ đấu giá nào đó ở đây.
“Xin chào.” Lan Đình phu nhân mỉm cười quan sát Hạ Tinh Thần, nhìn dáng vẻ hòa ái dễ gần và dễ thương của cô, lại nhìn qua người thanh niên trẻ tuổi ở bên cạnh. Trong mắt anh tràn đầy vẻ kinh diễm nhưng cũng hơi chút chột da. Bà cười cười vỗ xuống mu bàn tay của Dư Trạch Nam : “Không giới thiệu gì với tôi sao “
Bà chỉ cho là Dư Trạch Nam có tâm tư khác với cô gái này, cho nên mới chột dạ như vậy.
Lúc này, Dư Trạch Nam mới hoàn hồn lại, anh ta nhìn Hạ Tinh Thần, rồi lại nhìn ánh mắt của Lan Đình phu nhân, trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Vị này là Hạ tiểu thư, Hạ Tinh Thần. Là phiên dịch viên của nước S chúng ta. Là bạn của tôi. Tinh Thần, hẳn là tôi không cần phải giới thiệu vị này nữa phải không, cô cũng đã thấy qua trên ti vi.”
Hạ Tinh Thần mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng đưa tay ra bắt tay với Lan Đình phu nhân. Khi ánh mắt của hai người giao nhau, ánh mắt hòa ái của đối phương khiến cho Hạ Tinh Thần cảm thấy đáy lòng có loại cảm giác ấm áp không thể diễn tả được. Trước kia ở trên ti vi, cô luôn nhìn thấy hình ảnh uy nghi mạnh mẽ của bà, khí chất của bà lúc đó mang đến cho người ta cảm giác khó có thể lại gần được. Nhưng đến khi tiếp xúc, cô mới biết tất cả đều chỉ là ảo giác.
“Phu nhân hiếm khi trở về nước một lần, nhất định phải vui chơi thoải mái ở nước S chúng ta đấy.” Hạ Tinh Thần nói.
“Tôi cũng muốn vậy. Chỉ tiếc là thời gian của tôi quá hạn hẹp, không lưu lại được mấy ngày. Tôi chỉ rảnh có hai ngày, không biết Hạ tiểu thư có đề cử món ăn ngon hay nơi nào để vui chơi không”
“Nếu chỉ có hai ngày, phu nhân có thể bảo Trạch Nam bồi phu nhân đi quanh thủ đô một vòng. Bây giờ thủ đô đã thay đổi rất nhiều, đến khi phu nhân nhìn thấy thì nhất định sẽ phải giật mình.Còn đồ ăn, không biết phu nhân thích đồ ăn có khẩu vị như thế nào.”
“Tôi khá thích mấy món cay chính tông của thủ đô, nhưng bây giờ, chắc là khó có thể ăn được mấy món cay chính tông đó nữa rồi. Mấy năm không trở lại, vị mà tôi nhớ nhất cũng chính là vị cay kia.”
Hạ Tinh Thần cười nói: “Sao lại trùng hợp như vậy, khẩu vị của tôi cũng giống với phu nhân, cho nên nếu là vị cay chính tông, thì thực sự là tôi có biết mấy quán ăn. Nếu không, chờ khi nào phu nhân có thời gian rảnh rỗi, thì tôi sẽ đưa phu nhân đi “
Dư Trạch Nam đứng ở bên cạnh nhìn hai người, hai người nói chuyện tự nhiên như vậy, thân thiết như thường ngày. Trên mặt hai người đều là nụ cười, mới gặp mà như đã quen từ lâu.
Đây......
Chẳng lẽ quan hệ huyết thống thật sự thần kì như vậy?