Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 122: Chương 122: Chương 122: Lan Đình phu nhân xuất hiện (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Phu nhân, ngài không thể tiếp tục nói chuyện nữa, bức tượng phật kia sẽ không chụp hình được đâu.” Dư Trạch Nam đang định nói vậy, một giọng nói đột nhiên truyền tới.

Mọi người đều theo bản năng nhìn về hướng phát ra giọng nói đó. Dưới ánh đèn, Dư Trạch Nghiêu bước từ trên xe xuống chậm rãi đi về phía bọn họ. Hạ Tinh Thần vội vàng tiếp đón: “Chào buổi tối, Phó tổng thống.”

“Chào buổi tối.” Ánh mắt Dư Trạch Nghiêu khẽ nhìn lướt qua Hạ Tinh Thần rồi sau đó im lặng đối mắt với em trai Dư Trạch Nam một cái. Không đợi người khác phát hiện đã thu lại toàn bộ cảm xúc của mình, cười nói với Lan Đình phu nhân: “Tôi nghe nói, ngọc phật sắp được đưa ra.”

Lan Đình phu nhân hiển nhiên cảm thấy cực kỳ hứng thú với bức tượng ngọc phật kia, nghe thấy phó tổng thống Dư nói như vậy, lập tức nói theo: “Hạ tiểu thư, có cơ hội chúng ta hôm khác sẽ nói chuyện tiếp. Về phần nhà hàng ngon đó cô cứ nói với Trạch Nam nói. Trạch Nam sẽ đưa tôi đi.”

“Vâng. Nhất định.”

“Đi thôi, phu nhân.” Dư Trạch Nghiêu và Lan Đình phu nhân đi vào.

“Anh, mọi người vào trước, em nói chuyện với bạn một lát.” Dư Trạch Nam nói. Dư Trạch Nghiêu gật đầu, không nói gì đi vào.

Đi tới cửa, Lan Đình phu nhân lại quay đầu lại nhìn hai người Hạ Tinh Thần và Dư Trạch Nam. Ánh mắt Dư Trạch Nghiêu đột nhiên sắc bén, hỏi: “Phu nhân, làm sao vậy”

“Cô bé này đúng là có duyên. Cậu không thấy, Trạch Nam rất hứng thú với cô ấy à? Bây giờ cậu đến đây rồi mà nó còn lấy cớ để quang minh chính đại bỏ rơi chúng ta.” Lan Đình phu nhân trêu đùa.

Dư Trạch Nghiêu nói: “Ngài nói quá lời rồi. Thằng nhóc Trạch Nam kia luôn luôn kính trọng ngài như mẹ đẻ của mình, sao lại bỏ rơi ngài được chứ. Nó là thế đấy, cứ nhìn thấy gái đẹp là không nhấc nổi chân lên.”

“Con trai lớn không giữ được nữa rồi, tôi còn trông chờ ngày đứa nhỏ Trạch Nam làm con rể tôi nữa kìa.” Lan Đình phu nhân nói đến đây chợt nhớ tới điều gì, ánh mắt thoáng bi thương, không khỏi khẽ thở dài. Con của bà đã ly biệt hơn 20 năm, cũng không biết bây giờ nó thế nào, càng không biết hơn 20 năm nay nó một mình lớn lên hay được người nhận nuôi.

Dư Trạch Nghiêu biết trong lòng bà suy nghĩ điều gì, liền an ủi nói: “Phu nhân, ngài cứ yên tâm đi, tôi đã hết sức chú ý tìm người giúp ngài rồi, tôi tin rất nhanh sẽ có manh mối thôi. Ngài yêu quý Trạch Nam, nó cũng rất kính trọng ngài, làm con rể hay con nuôi của ngài đều được.”

Lan Đình phu nhân nở nụ cười, vỗ nhẹ tay Dư Trạch Nghiêu: “Người trẻ tuổi có cuộc sống của người trẻ tuổi, nó thích Hạ tiểu thư kia tôi cũng không bức ép nó. Hạ tiểu thư nhìn thiện lương, cũng không phải kiểu thiên kim đại tiểu thư cao ngạo ngang bướng.”

Dư Trạch Nghiêu gật đầu, đón ý nói hùa lời phu nhân nói, trong lòng lại đang trầm tư suy nghĩ. Anh không nghĩ tới, hai người lại gặp mặt như vậy.

Thân ảnh Lan Đình phu nhân biến mất ở đại sảnh yến hội xa hoa, ánh mắt Hạ Tinh Thần mới thu lại. Dưới ánh sáng phù hoa kia, đối diện với bóng hình thâm trầm kia, cô cảm thấy lòng trĩu nặng.

Không tự giác nhớ lại lời Tống Quốc Nghiêu vừa nói ở hội trường.

“Này, phát ngốc gì đó!”

Tay Dư Trạch Nam huơ huơ trước mặt cô.

Lúc này cô mới hoàn hồn, miễn cưỡng cong cong khóe môi: “Anh mau vào đi cùng vị phu nhân kia đi, tôi về trước.”

“Hội đấu giá vừa mới bắt đầu, lát nữa còn vũ hội long trọng, đêm nay cô mặc kinh diễm như vậy, không nhảy một bài chẳng phải đáng tiếc lắm sao?” Dư Trạch Nam lại đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, nhướn mày: “Đắt đấy nha.”

Mọi người đều tinh mắt cả.

Hạ Tinh Thần tháo vòng cổ xuống bỏ vào túi: “Vốn tôi đến làm việc cho người khác, trước mắt anh ấy cũng không cần đến tôi, tôi ở lại cũng chẳng để làm gì?”

Dư Trạch Nam liếc cô một cái: “Có tâm sự à?”

“…” Hạ Tinh Thần không trả lời anh. Cô xách váy, theo bậc thang đi xuống. Dư Trạch Nam quay đầu lại liếc nhìn thân ảnh vẫn chưa đi kia.

Ăn mặc mong manh, thân hình đơn bạc của cô lạnh đến run người. Dưới ánh đèn lờ mờ, thân hình của cô chiếu xuống chiếc bóng thon dài dưới đất, cả người nhìn vừa hiu quạnh vừa cô đơn.

Tim anh đập mạnh và loạn nhịp khi nhìn tấm lưng kia, nhưng lại cảm thấy trong lòng phiền muộn.

Mỉa mai bĩu môi, lấy chìa khóa xe ra.

Thật sự anh rất hay mềm lòng, nhất là đối với phụ nữ, càng mềm lòng càng không có cách nào theo đuổi một cô gái, chỉ cô đơn đi trên con đường tối tăm của mình.

Hạ Tinh Thần lạnh đến đưa hai tay ôm người, lúc còn đang xoa xoa cánh tay, một chiếc xe đã dừng bên cạnh cô.

Dư Trạch Nam hạ cửa kính xe xuống: “Lên xe đi, tôi đưa cô về.”

Hạ Tinh Thần đắn đo một lát, cũng không do dự quá nhiều, mở cửa xe bước lên. Đêm nay vì nhiều chính khách đến nơi này nên giao thông đều bị kiểm soát, khoảng tầm vài km xung quanh đều không có xe người ngoài tới gần, cô nếu đi bộ ra được bên ngoài không mệt chết cũng lạnh chết. Còn chưa nói đến chuyện có thể bị cướp. Những món đồ trên người cô đều là vô giá, nếu bị cướp cái nào cô cũng không đền nổi.

“Khoác thêm áo vào đi.” Mới thắt dây an toàn, trên vai đã cảm thấy ấm áp, Dư Trạch Nam khoác áo lên vai cô. Cô cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, ôm chặt lấy: “Cám ơn.”

“Về nhà hả?” Anh hỏi.

Hạ Tinh Thần thở dài một hơi, vừa muốn gật đầu, tầm mắt vô tình nhìn ra bên ngoài. Mấy chiếc xe quen thuộc lướt qua trước mắt xe.

Chiếc xe kia là của Bạch Dạ Kình.

Anh ta vẫn luôn ở trong hội trường, chỉ có màn đấu giá của cô với Tống Duy Nhất, anh ta lại tham dự, thật không biết đây là cảm giác gì nữa.

Dư Trạch Nam thấy cô một lúc lâu không trả lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần nên cũng nhìn theo tầm mắt của cô. Liếc mắt một cái cũng nhận ra xe của Bạch Dạ Kình.

“Anh ta ở bên trong hội trường?” Dư Trạch Nam hỏi.

Hạ Tinh Thần hoàn hồn, lắc đầu: “Có lẽ vậy.”

“Vừa ra ngoài đã có người thông báo cho anh trai tôi, nói là…” Nói đến đây, anh tạm dừng một lát, nhìn sắc mặt cô mới nói: “Thời gian đính hôn của anh ta với Tống Duy Nhất là hai mươi ngày sau.”

“Lát nữa anh có việc gì không?” Hạ Tinh Thần đột nhiên hỏi, tựa như căn bản không nghe thấy anh nói gì.

“…” Anh ngẩn ra, một lát mới lắc đầu: “Tôi vốn cũng chỉ đến góp mặt chút thôi, đêm nay rất rảnh.”

“Vậy có thể dẫn tôi đi dạo loanh quanh được không?”

Dư Trạch Nam nhìn cô. Thần sắc cô bình tĩnh như vậy, tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, điều gì cũng không để ý. Nhưng sâu trong đáy mắt, nét buồn bã ảm đạm kia lại không che giấu nổi. Anh không có do dự, gật đầu: “Đương nhiên là được rồi. Cô muốn đi đâu đều được.”

“Cảm ơn.” Hạ Tinh Thần nhẹ giọng nói cảm ơn. Đầu nhẹ nhàng tựa vào cửa kính xe, đôi mắt trống rỗng nhìn ra xa ngoài cửa sổ. Ánh sáng đỏ vàng rực rỡ nơi đô thành, giờ phút này ở trong mắt cô lại là một mảnh xám trắng.

Đột nhiên cô thấy nhớ Hạ Đại Bạch.

Rất nhớ rất nhớ.

Nghĩ mà trong lòng chua xót. Nếu không có Hạ Đại Bạch, đời này cô thực sự trắng tay.

Cô chậm rãi nhắm mắt lại, áp chế cay đắng chua xót nơi đáy lòng. Trong xe rõ ràng đã bật điều hòa mà vẫn cảm thấy rét lạnh. Cô theo bản năng xiết chặt chiếc áo Dư Trạch Nam khoác trên người mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.