Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trong xe rõ ràng đã bật điều hòa mà vẫn cảm thấy rét lạnh. Cô theo bản năng xiết chặt chiếc áo Dư Trạch Nam khoác trên người mình.
Dư Trạch Nam ở bên cạnh không bỏ qua bất cứ động tác nào của cô, âm thầm tăng nhiệt độ điều hòa, một hồi lâu thân thể cô mới thoáng thả lỏng một chút.
Vì sao cô ấy lại suy sụp như vậy, Dư Trạch Nam trong lòng hiểu rõ, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Tầng hai yến hội.
Lãnh Phi chờ ở cửa, có người lên lầu nói nhỏ với anh hai câu, anh liền chậm rãi đi vào.
“Thưa Ngài, Hạ tiểu thư đã rời khỏi.”
“Đi với ai?”
“Nghe nói là đi cùng Dư Trạch Nam tiên sinh.”
Bàn tay nâng chén rượu của Bạch Dạ Kình thoáng xiết chặt, cuối cùng không nói gì chỉ trầm mắt nhìn xuống đám đông áo gấm quần son dưới lầu, tầm mắt rơi xuống trên người Lan Đình phu nhân: “Đi thôi, xuống lầu.”
Đấu giá ngọc phật là quyết đấu giữa Bạch Túc Diệp với một vị thiên kim tiểu thư khác. Cuối cùng, đương nhiên Bạch Túc Diệp có được.
Bạch Túc Diệp đứng dậy, lập tức đưa bức tượng ngọc vừa có được cho Lan Đình phu nhân.
Lan Đình phu nhân rất vui vẻ. Đoàn người Bạch Dạ Kình đến đây chào hỏi: “Phu nhân, đã lâu không gặp.”
“Đúng là lâu rồi không gặp chị em hai người.” Lan Đình phu nhân cười dịu dàng, đưa ngọc phật cho người bên cạnh cầm, đầu tiên là ôm Bạch Túc Diệp sau đó ôm Bạch Dạ Kình.
Hơi hơi ngửa đầu, nhìn Bạch Dạ Kình một hồi lâu, trong mắt có một tia vui mừng. Vỗ vỗ cánh tay hắn, nói: “Càng ngày càng ra dáng của tổng thống. Trước đây lúc mới đi theo chú của cháu, ta đã nói cháu sau này chắc chắn có thể làm nên công to việc lớn.”
Nói đến đây, Lan Đình phu nhân dừng một chút, cuối cùng cũng hỏi: “Chú cháu vẫn khỏe chứ?”
“Ngài yên tâm, chú ấy vẫn khỏe lắm. Nếu chú ấy biết ngài còn nhớ chú ấy nhất định sẽ rất vui.” Bạch Dạ Kình nhẹ giọng trả lời.
Đáy mắt Lan Đình phu nhân xẹt qua một tia buồn bã, giơ tay sờ khuôn mặt góc cạnh của anh, thở dài: “Cháu đấy, càng ngày càng giống phong thái chú cháu ngày xưa. Thoáng cái thế mà đã hơn mười năm không gặp.”
Mắt bà hơi phiếm lệ. Bạch Túc Diệp cẩn thận quan sát, mời bà: “Ngài hiếm khi mới trở về một chuyến, lại là bạn cũ của chú, nếu có thời gian không bằng đến gặp chú ấy đi. Chú ấy gặp lại bạn cũ nhất định tinh thần tốt hơn rất nhiều.”
“…” Lan Đình phu nhân ngạc nhiên chớp mắt một cái, đáy mắt xẹt qua một tia ảm đạm, rồi sau đó cười lắc đầu: “Lần sau đi. Lần này rất gấp, sợ là không kịp rồi.”
Bạch Túc Diệp cũng không miễn cưỡng: “Được. Nếu lần sau trở về, ngài nhất định phải đến gặp chú ấy.”
“Đương nhiên rồi!”
Bạch Dạ Kình cũng không ở lâu.
Mọi người đều đi ra tiễn, cuối cùng để lại Bạch Túc Diệp. Bạch Túc Diệp theo anh vào trong xe.
“Có việc gì?”
“Hạ Tinh Thần mới vừa đi, em đã vội vã đi tìm cô ấy rồi à?” Bạch Túc Diệp hỏi.
Bạch Dạ Kình không trả lời: “Lát nữa đấu giá có một chiếc trâm cài tóc phỉ thúy, dùng bất cứ cách nào đoạt về giúp em, em có chuyện cần dùng.”
“Dùng làm gì?”
Bạch Dạ Kình liếc cô một cái, chỉ giải thích đơn giản hai chữ: “Tặng người.”
“Không cần tặng Hạ tiểu thư kia, cũng không hợp với cô ấy. Tặng Lan Đình phu nhân ấy.”
Bạch Dạ Kình cởi cúc áo trên âu phục, trầm mắt nhìn cô: “Trước kia em không thấy chị nhiều chuyện như vậy đấy.”
Bạch Túc Diệp nghiêm mặt: “Dạ Kình, chị ra đây không phải muốn quản chuyện của em, chỉ là muốn nhắc nhở em một câu, nếu đã muốn đính hôn với Tống Duy Nhất cũng đừng đi trêu chọc người khác. Trong lòng em hiểu rõ cô ấy không cùng một thế giới với chúng ta, cô ấy cũng không phải loại người chỉ để ý đến thân phận của em, tài sản của em, đến tự tôn cũng không cần. Không cho cô ấy được một lời hứa hẹn, không kết hôn được với cô ấy, em muốn để cô ấy dựa vào cái gì mà sinh con cho em, không danh không phận đi theo em? Nếu dứt được thì sớm dứt đi, buông cô ấy ra sớm một chút, đừng để rơi vào cảnh cả hai cùng đau khổ.”
Cô mới nói đến đây, Bạch Dạ Kình đã mất kiên nhẫn.
“Chị xuống xe đi.”
“Sự thật mất lòng, em cứ từ từ mà suy nghĩ đi.” Bạch Túc Diệp hiểu tính anh, biết không thể nói gì thêm nữa. Cô xuống xe, đóng cửa xe, quay đầu thấy anh sắc mặt thâm trầm, chân mày nhíu chặt ở bên trong xe, cô nói với Lãnh Phi: “Nếu cậu đã là thư ký bên người của em ấy, có một số việc nên nhắc nhở thì phải nhắc nhở. Ở vị trí này cần phải để ý những chuyện như vậy.”
Lãnh Phi thở dài. Trên thực tế, chuyện cảm tình người ngoài không thể nhúng tay vào được.
Dư Trạch Nam chở Hạ Tinh Thần đi rất xa, Hạ Tinh Thần đang gọi điện thoại cho bé con. Giọng của con mình khiến cô dễ chịu hơn nhiều.
Đang nói được một nửa, Dư Trạch Nam đột nhiên phanh lại, bị một nữ cảnh sát chặn lại ven đường.
“Là kiểm tra thân phận hả?” Hạ Tinh Thần hỏi: “Anh có mang đấy chứ?”
“Giấy chứng nhận” Dư Trạch Nam cười: “Khuôn mặt của tôi là giấy chứng nhận tốt nhất còn gì.” Người bình thường ra ngoài đều phải quẹt thẻ, người tai to mặt lớn có chức có quyền như họ chỉ cần xem mặt.
Hạ Tinh Thần nở nụ cười, cúp điện thoại với Hạ Đại Bạch, nói: “Thường nghe người ta nói mấy người các anh đi ra ngoài chỉ cần xem mặt, rất vinh hạnh được tận mắt chứng kiến.”
“Không biết à?” Dư Trạch Nam ngay cả cửa sổ cũng không hạ xuống, đối mặt với giao cảnh từ bên ngoài tới gần, giống như ông lớn đưa tay chỉ biển số xe phía trước, còn cười nói với cô: “Khỏi cần xem mặt, loại chuyện nhỏ này xem số là được rồi.”
Biển số xe của anh đúng là bá đạo. Toàn số 9, cả thủ đô không ai không nhận ra.
Hạ Tinh Thần nhìn ra ngoài cửa xe chỗ anh, nói: “Dư thiếu gia, hình như xem số mất linh rồi.”
“Sao lại không linh được chứ?”
Dư Trạch Nam vừa nói xong, nữ cảnh sát bên ngoài đã tới gõ cửa kính. Lông mày anh giật giật, không thể không hạ cửa kính xe xuống, lạnh mặt: “Nửa đêm không bật đèn, mắt cô không tốt à, cần tôi bật đèn chiếu đến biển số xe cho cô nhìn không?”
“Nhị thiếu gia, còn phiền ngài lấy giấy chứng nhận của ngài ra cho tôi xem một chút.”
Ba chữ “nhị thiếu gia” vừa được nói ra, Dư Trạch Nam thiếu chút nữa xù lông. Hạ Tinh Thần ở một bên không nhịn cười ra tiếng: “Xem ra, lúc này xem mặt cũng không được luôn rồi.”
“Mặt ở đây, giấy chứng nhận không có!” Dư Trạch Nam thở phì phò. Giấy chứng nhận anh ngại phiền nên đã sớm quăng ở góc nào rồi.
“Nếu không có giấy chứng nhận, vậy chỉ có thể tạm thời thu xe. Mời hai vị xuống dưới ký tên một cái.”
Sắc mặt Dư Trạch Nam đã muốn bịt kín một tầng sương lạnh. Rất mất mặt, hơn nữa còn là trước mặt Hạ Tinh Thần.
Anh trừng mắt: “Cô có biết đây là tình huống gì không?”
“Thật xin lỗi, nhị thiếu gia, tôi chỉ theo luật mà làm thôi, xin ngài đừng làm tôi khó xử.” Cô gái một bộ dáng chính khí nghiêm nghị, hồn nhiên không sợ quyền uy.
Dư Trạch Nam tuy bá đạo thế nào nhưng anh cũng không thật sự bắt nạt một cô gái được. Đối phương không ăn mềm không ăn cứng như thế, anh chỉ có thể tự nhận là mình xui thôi. Đẩy cửa xe ra, đi xuống liền nhớ kỹ số hiệu của đối phương, nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Đàn bà con gái đúng là phiền phức.