Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 124: Chương 124: Chương 124: Thích và yêu khác nhau (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Xe của Dư Trạch Nam bị giữ lại. Hạ Tinh Thần khoác áo khoác của anh, đứng ven đường cùng người đang tràn đầy oán khí là anh ký tên.

Xe người khác đi qua thì không chặn, cố tình chặn xe của anh, Dư Trạch Nam cực kỳ cáu giận, đúng là mất mặt. Đứng ở đây quả là bất an, ở ven đường xoa thắt lưng chậm rãi đi bộ.

“Đã như thế rồi, anh đừng bực làm gì.” Hạ Tinh Thần an ủi anh, nhìn anh chỉ mặc một chiếc sơ mi trên người, hỏi: “Lạnh không? Lạnh thì tôi trả áo cho anh.”

Nói xong muốn cởi âu phục xuống, Dư Trạch Nam ngăn lại: “Cô là nữ, tôi là nam, tôi có sợ lạnh hơn cô hay không chưa nói, cô mặc như vậy, gần đến nửa đêm rồi, lỡ như gặp lưu manh, tôi cũng không biết có thể bảo vệ cô được không ấy.”

Vừa nghe anh nói vậy, Hạ Tinh Thần lập tức nhớ tới chuyện hôm ấy bị trói, giật mình một cái, trừng mắt liếc Dư Trạch Nam, kéo áo bao kín mình không kẽ hở.

Dư Trạch Nam không biết chuyện gì, thấy cô sợ như thế lại không đành lòng, bước tới vỗ vỗ vai cô: “Thả lỏng, tôi đùa thôi, một đấm của tôi có thể giết chết một con trâu á, yên tâm đi.”

Anh nói xong còn không quên giơ giơ nắm tay mình lên.

Hạ Tinh Thần không cho là đúng: “Không tin, anh khoác lác vừa thôi.”

Dư Trạch Nam sắc mặt trầm xuống: “Tôi nói này, vừa rồi cái cô gái kia…” Anh quay đầu, trừng mắt nhìn người nào đó đang chậm rãi đi lại: “Ánh mắt cô ta có vấn đề.”

Hai người đang trò chuyện, một đoàn xe chỉnh tề từ xa lái tới. Ngọn đèn chói mắt. Hạ Tinh Thần và Dư Trạch Nam theo bản năng nhìn về phía đèn xe, sau khi thích ứng ánh sáng, sau khi nhìn rõ biển số của chiếc xe thứ nhất, cô giật mình một lát. Dư Trạch Nam ở bên cạnh rủa thầm một tiếng, đột nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Biết ngay mà, mình đã nói làm gì có ai mắt mù dám chặn xe mình như thế.”

Hiển nhiên là có cấp trên chỉ thị.

Quả nhiên, đoàn xe chậm rãi dừng lại. Bạch Dạ Kình cũng không tự mình xuống xe, là Lãnh Phi xuống dưới.

“Nhị thiếu gia.” Lãnh Phi cười chào.

Dư Trạch Nam khó tiêu cơn tức, không thèm bắt tay Lãnh Phi, chỉ vào xe mình: “Cố ý đúng không, lẽ nào tôi thấy nhiều xe qua lại như vậy, ai cũng không tra, chỉ tra mỗi xe của bản thiếu gia.”

“Nhị thiếu gia, lần tới ngài nên nhớ mang theo đầy đủ giấy tờ. Cái gì cũng có, hôm nay muốn ngăn ngài cũng không có cách nào còn gì?”

Dư Trạch Nam bị nói không phản bác lại được.

Lúc này Lãnh Phi mới nhìn về phía Hạ Tinh Thần: “Hạ tiểu thư, thời gian không còn sớm, lên xe đi.”

Bạch Dạ Kình mới có thể ngăn mình và Dư Trạch Nam lại, như vậy cô có đi cùng anh cũng không được nữa. Huống hồ, cô cũng không định tránh mặt anh ta nên không từ chối, hơi gật đầu nói với Dư Trạch Nam: “Tôi đi đây.”

Dư Trạch Nam hừ một tiếng: “Đúng là không nghĩa khí, thấy sắc quên bạn!”

“Lần sau tôi mời anh đi ăn cơm xin lỗi.”

Dư Trạch Nam xuy một tiếng: “Hạ tiểu thư, trước sau cũng chỉ có chiêu mời đi ăn cơm này, cô không còn trò gì mới à?”

“Vậy anh muốn thế nào?”

Dư Trạch Nam suy nghĩ một lát, liếc đoàn xe đang đỗ không xa không gần, khóe môi cong lên, lòng trả thù nổi dậy, đột nhiên đưa tay ôm Hạ Tinh Thần vào lòng. Cô trừng mắt, nhấc giày cao gót đạp anh, anh cũng không hừ một tiếng, khuôn mặt dễ nhìn tiến sát lại gần. Tuy chỉ là mặt gần mặt, không thực sự hôn nhau, nhưng nhìn từ góc độ khác lại giống như đang hôn cô vậy.

Hạ Tinh Thần hổn hển, mặt đỏ lên, trố mắt trừng anh: “Anh cố ý à.”

Anh không nhận, buông tay: “Xin lỗi như thế mới có thành ý, ai bảo tên kia trêu chọc tôi trước!”

Cô cởi âu phục trên người ra trả cho anh, thở phì phì xoay người bước đi. Dư Trạch Nam kéo cô một cái, cô giả vờ tức giận hung ác quay đầu lại, nhe răng nhếch miệng: “Làm cái gì?”

“Tinh Thần, lần trước đến nhà cô tôi nói những lời đó là thật lòng, đứng trên lập trường bạn bè mà chân thành nhắc nhở cô như vậy.” Dư Trạch Nam nghiêm túc, sắc mặt trịnh trọng, nhìn về hướng Bạch Dạ Kình, lại quay về nhìn cô: “Bản thân cô suy nghĩ cho rõ ràng.”

Hạ Tinh Thần đột nhiên ngây người, ánh mắt ảm đạm. Cuối cùng cô gật đầu: “Tôi biết, cảm ơn.”

Lúc này Dư Trạch Nam mới buông tay cô ra. Hạ Tinh Thần dẫn xách váy bước từng bước, đột nhiên nhớ ra điều gì, quay đầu lại nhìn anh một cái: “Anh có giấy bút không?”

Dư Trạch Nam không có thứ này, nghiêng người rút giấy bút trong tay nữ cảnh sát kia đưa cho Hạ Tinh Thần. Cô bé kia tức giận đến không nói được gì. Hạ Tinh Thần viết một chuỗi địa chỉ giao cho Dư Trạch Nam, Dư Trạch Nam nhìn nhìn: “Đây là cái gì?”

“Lan Đình phu nhân không phải muốn đồ cay nóng gì đó sao? Quán này tuy hơi bình dân nhưng hương vị rất tuyệt, có rảnh anh đưa bà ấy đi ăn thử xem.”

Dư Trạch Nam nhìn địa chỉ trên tay, lại nhìn Hạ Tinh Thần một cái, ánh mắt sâu trầm, muốn nói lại thôi. Hạ Tinh Thần nhìn kỹ vẻ mặt của anh, hỏi: “Sao nhìn tôi như vậy?”

“Không có gì.” Dư Trạch Nam lắc đầu, cuối cùng nuốt lời muốn nói xuống. Địa chỉ cũng cất kỹ vào túi, ném bút cho cô gái bên cạnh, nói với Tinh Thần: “Cô đi, mặc ít như vậy, cảm lạnh bây giờ.”

Hạ Tinh Thần gật đầu, đi theo Lãnh Phi lên xe.

Dư Trạch Nam nhìn theo bóng dáng Hạ Tinh Thần rời đi, hoảng hốt một chút, thân ảnh của cô và Lan Đình phu nhân trùng lên nhau. Cô ấy thật sự là con gái của Lan Đình phu nhân, lúc vừa sinh đã bị thất lạc với mẹ đẻ chia lìa hơn 20 năm sao? Nếu ngày nào đó phu nhân thật sự muốn nhận cô, cô có thể thản nhiên nhận mẹ đẻ sao?

Hạ Tinh Thần lên xe, Bạch Dạ Kình đang ngồi ở trong xe, sắc mặt cũng không tốt, không hiểu sao, không khí bên trong xe đột nhiên trở nên áp bách.

Anh ta đang gọi điện thoại, không biết gọi cho ai, chỉ nghe anh nói: “Ừm, lấy được rồi thì cho nhân đưa đến văn phòng tìm người gói lại cho em. Cứ vậy đi, cúp máy đây.”

Nói vài câu, anh cúp điện thoại. Hạ Tinh Thần đang phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, anh cúp điện thoại cô cũng không quay lại nhìn anh. Đúng lúc này, trên lưng bỗng dưng căng thẳng. Lòng bàn tay nóng rực của người kia truyền tới, xuyên thấu qua bộ lễ phục đơn bạc, khiến trái tim cô run lên. Nhưng mà…

Đáy lòng không hề rung động, nhiều hơn là… chua xót.

Bạch Dạ Kình trước sau luôn bá đạo như vậy, cánh tay dài ôm lấy kéo cô vào lòng mình.

Hạ Tinh Thần theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, mắt anh sâu thẳm một màu, không pha tạp. Hai người bốn mắt nhìn nhau, lông mi dài của cô rung lên. Trong lòng buồn bực, nghe hơi thở và độ ấm của anh truyền đến càng thêm chua sót vô cùng.

“Em với hắn ta làm gì?” Anh mở miệng nói chuyện trước. Thanh âm trầm thấp, vui giận khó đoán.

“Chỉ bảo anh ta dẫn em ra ngoài một chút, trong hội trường rất nhàm chán.” Hạ Tinh Thần ra vẻ thoải mái xong, muốn từ trong lòng anh giãy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.