Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Chỉ bảo anh ta dẫn em ra ngoài một chút, trong hội trường rất nhàm chán.” Hạ Tinh Thần ra vẻ thoải mái nói, muốn giãy khỏi lòng anh.
Bạch Dạ Kình không cho cô động đậy, càng xiết chặt lấy cô. Ánh mắt sâu thẳm dừng trên nửa mặt cô, bỗng nhiên không biết lấy đâu ra một chiếc khăn ướt, nghiêm túc lau lên mặt cô. Động tác của anh một chút cũng không ôn nhu, khuôn mặt cũng cương cứng. Trên mặt cô có trang điểm nhẹ, lần này anh lau còn lau hết lớp trang điểm đó luôn.
“Đau, anh đừng lau nữa!” Hạ Tinh Thần đẩy tay anh ra.
Bạch Dạ Kình thấy cô nhíu mày khó chịu, cuối cùng cũng buông tay, nhìn thấy da thịt mịn màng trắng nõn của cô hiện ra mới cảm thấy tốt hơn một chút. Tự dưng lại phải chịu đau, Hạ Tinh Thần hơi tức giận trừng anh một cái, xoay người ngồi sang một bên. Cũng may không gian trong xe đủ rộng, cô ngồi vào góc trong cùng bên phải, cách anh hơn nửa mét.
Dọc đường đi, hai người không nói gì. Bạch Dạ Kình nghe điện thoại không ngừng, anh bề bộn nhiều việc, đều là thương nghị chuyện chính khách, Hạ Tinh Thần không dám nghe nhiều, chỉ nhìn qua cửa sổ xe ngắm màn đêm mênh mông bên ngoài.
Sườn mặt anh tuấn của anh phản chiếu trên kính cửa sổ, Hạ Tinh Thần nhìn thấy nhìn thấy, nhịn không được lại xuất thần. Ngón tay mảnh khảnh không tự giác vươn lên phác họa theo hình dáng lập thể kia.
Có những người khiến người ta phải ghi nhớ như vậy đấy.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại trước khu nhà của cô.
Hạ Tinh Thần lấy lại tinh thần, xách váy xuống xe, như chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói với anh: “Anh chờ em một lát, em xuống liền.”
Bạch Dạ Kình nhìn cô một cái, tựa như đang suy đoán ý của cô. Nhưng cô lại chẳng nói gì nữa, xách váy đi thẳng vào thang máy.
Đợi thân hình của cô biến mất, Bạch Dạ Kình ngồi trong xe một lát mới đẩy cửa xe đi xuống.
Cô đóng cửa ở trong nhà hơn hai mươi phút mới mở ra, đang muốn đi tìm anh, thân hình cao lớn trước cửa lại khiến cô dừng lại.
Cô nhẹ nhàng mở cửa ra, tựa lên khung kính. Thân ảnh cao lớn của anh chìm trong bóng tối, đang hút thuốc. Hành lang dài vắng lặng, ngọn đèn mờ nhạt u ám, tàn thuốc trên ngón tay anh chợt sáng chợt tối. Hạ Tinh Thần rất ít khi thấy anh hút thuốc, anh vẫn luôn khắc chế bản thân rất tốt.
Thấy cô đi ra, anh dụi tàn thuốc, ném vào thùng rác.
Hạ Tinh Thần cầm trong tay hai hộp gấm đựng cẩn thận trong túi, cô nâng hai tay đưa trước mặt anh: “Cái này trả lại cho anh.”
“Cái gì?” Bạch Dạ Kình liếc mắt.
“Là lễ phục và trang sức dùng trong bữa tiệc tối nay.”
Anh nhíu mày: “Anh tặng đồ cho phụ nữ, chưa từng nhận lại bao giờ.”
Hạ Tinh Thần nhếch khóe môi, thần sắc lãnh đạm: “Vậy coi như em là ngoại lệ đầu tiên đi. Em nghe kể, cũng nghe bộ trưởng Bạch nói mấy thứ này rất quý, em không nhận nổi. Huống hồ, những lễ vật người đàn ông khác tặng mà em nhận cũng chưa từng có thứ gì quý trọng đến vậy.”
Hay cho câu những lễ vật người đàn ông khác tặng!
Bạch Dạ Kình ánh mắt âm u, thân hình cao ngất tới gần cô: “Đó là người trước đó em gặp không phải anh! Nếu em không thích thì vứt đi!.”
Hạ Tinh Thần nhìn anh, thật lâu sau, khẽ thở dài, đặt gói đồ cạnh tường: “Đây là đồ của tổng thống tiên sinh gì ngài, nên giữ lại hay vứt đi tùy ngài tự xử lý.”
Mở miệng, ngữ khí vừa lạnh lùng lại xa cách.
Cô không ngẩng đầu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt rét lạnh của anh, cô coi như không biết, tiếp tục nói: “Thời gian không còn sớm, ngài trở về đi.”
Dứt lời, cô cũng không ngẩng đầu lên muốn rời khỏi đây. Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy hô hấp của người đàn ông phía sau mạnh hơn, cổ tay bị nắm lấy, thân hình gầy gò bị đẩy mạnh, lưng đập lên tường. Cô đau đến hít một hơi, tay người này nắm cằm nâng mặt cô lên, đối diện với ánh mắt của anh ta: “Vừa rồi em gọi anh là gì?”
Tổng thống tiên sinh. Thật xa cách.
Hạ Tinh Thần cắn môi, không nói gì, chỉ đẩy tay anh ra.
Anh tăng thêm lực, không cho cô giãy.
Hạ Tinh Thần dường như tức giận há miệng cắn tay anh. Anh cau mày, mắt trầm xuống, cúi đầu, hôn lên đôi môi của cô.
Nhiệt khí truyền tới, Hạ Tinh Thần quay mặt đi hướng khác, nụ hôn của anh rơi vào khoảng không. Khoảnh khắc kia, hai người đều dừng lại, không tiến thêm một bước.
Hô hấp của anh càng ngày càng áp lực, ánh mắt càng ngày càng trầm, nhíu chặt mày dường như đang mất kiên nhẫn.
Hạ Tinh Thần lúc này mới chậm rãi quay sang nhìn anh: “Anh muốn gì từ em?”
“Có ý gì?” Chân mày anh nhíu chặt, tay chống trên vách tường thả xuống ôm lấy cô.
“Anh tặng em lễ vật quý trọng như vậy, lúc trước còn giúp em nhiều thứ như vậy, không phải vì áy náy và bồi thường chuyện em sinh con cho anh sao? Anh muốn ngủ đúng không?” Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt sáng ngời của cô nhìn thẳng vào anh không hề né tránh. Ánh đèn lờ mờ phản chiếu trong đôi mắt cô lại càng thêm lấp lánh.
Dù là chuyện trước kia hay tối hôm qua, phản ứng của anh đã thể hiện hết tâm tư này ra rồi. Cô không ngốc. Cô muốn nói rõ với anh. Cô là người bình thường, đối với Bạch Dạ Kình, cô quả thật rung động, nhưng chuyện anh đính hôn lại là nút thắt trong lòng cô.
Anh nhìn cô, dường như đang suy ngẫm những lời cô nói. Lâu sau mới xác thực, không phủ nhận: “Nếu là vậy thì sao?”
Anh quả thật là muốn ngủ cùng cô. Rất lâu trước kia đã muốn, đây là phản ứng sinh lý, anh không thể giấu diếm, cũng không muốn giấu diếm. Nổi lên dục vọng với một cô gái là thiên tính của đàn ông mà.
“Có phải em ngủ cùng anh một lần, từ nay về sau chúng ta sẽ không dây dưa như vậy nữa không?”
Hạ Tinh Thần buộc chính mình phải cực kỳ bình tĩnh hỏi ra những câu này, nhưng trong góc khuất lại âm thầm nắm chặt hai tay, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Bạch Dạ Kình không ngờ cô lại nói vậy, thân hình chấn động, trong mắt thêm vài phần nguy hiểm: “Em cảm thấy bây giờ là anh đang dây dưa không rõ với em?”
Từng chữ đều như nghiến răng nghiến lợi nói ra, từng từ nặng nề như đang gõ lên đầu cô vậy.
Trong đầu Hạ Tinh Thần tràn ngập câu Tống Quốc Nghiêu hôm nay nói ở buổi tiệc tối, chỉ cảm thấy buồn bã khổ sở đau đớn đến không thở nổi. Cô nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Vậy giờ anh nói rõ đi, anh đối với em là loại cảm giác gì?”
Bạch Dạ Kình nheo lại mắt. Cảm giác đối với cô anh chưa bao giờ nghĩ tới. Làm gì với cô cũng hoàn toàn dựa vào tâm tình. Giống như khi tặng cô bộ lễ phục này, không phải anh không biết dụng ý của mẹ khi giao bộ lễ phục đó cho mình, nhưng anh lập tức nghĩ bộ lễ phục đó nên thuộc về cô - Hạ Tinh Thần, chứ không phải Tống Duy Nhất.
Hạ Tinh Thần mỉm cười: “Ngoài việc muốn ngủ với em, thật ra anh cũng có một chút cảm giác với tôi nữa, phải vậy không?”