Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hạ Đại Bạch yên lặng một lát, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên biến sắc. Hốc mắt đỏ hoe, đầy thất vọng: “Con nghe bác quản gia nói ba muốn cưới người phụ nữ khác, thì ra là thật.”
Bạch Dạ Kình quay đầu trợn mắt nhìn quản gia. Quản gia kinh hồn bạt vía, lui về sau một bước, không dám lên tiếng.
“Ba từng nói, nam tử hán không được khóc, con thu nước mắt lại cho ba.” Bạch Dạ Kình nghiêm túc giáo dục đứa bé. Thấy hốc mắt bé đỏ hoe, trong đầu không ngừng thoáng qua đôi mắt rưng rưng kia của Hạ Tinh Thần, chỉ cảm thấy ngực vô cùng bực bội và đau đớn.
“Hừ, ba chính là một củ cải lớn mê gái, ngày mai con đi tìm Đại Bảo, nói Đại Bảo ba tìm mẹ ghẻ cho con.”
Đứa bé nói xong, cũng không để ý anh nói gì, lại đùng đùng chạy lên lầu. Một hồi lạu, chỉ nghe tiếng bé than vãn khóc lớn trên lầu. Hiển nhiên là cố ý, khóc rất lớn, tựa như sợ anh ở dưới lầu không nghe được, không biết bé uất ức, khó chịu bao nhiêu.
Bạch Dạ Kình có thể hiểu cảm nhận của con trai. Bé hy vọng một nhà ba người, có một ngôi nhà nguyên vẹn ấm áp, là chuyện đương nhiên.
Rất lâu, anh ngồi trên sofa, đốt điếu thuốc, nhưng không cầm lên, chỉ mặc nó tỏa khói trong không trung. Một lúc sau, đến khi không còn tiếng đứa bé khóc, anh mới trầm giọng phân phó người giúp việc bên cạnh, nói: “Đi lên xem nó, la nó để nó đi ngủ sớm.”
“Dạ.” Người giúp việc nhẹ bước lên lầu.
Bạch Dạ Kình đưa tay dập khói. Liếc mắt thấy cà vạt bị mình ném ở một bên, nhớ đến cô nói một tháng có thể quên mình, vẻ mặt trầm xuống. Một khi phụ nữ vô tình, thì vô tình hơn đàn ông nhiều. Chẳng qua là, cô vô tình, lại là chuyện đương nhiên.
Túc Diệp nói những lời đó không sai. Không có cam kết, không danh không phận, cô dựa vào cái gì mà sinh con cho anh, làm tình nhân của anh?
Dư Trạch Nam nghe điện thoại.
“Người ở đâu?” Dư Trạch Nghiêu gọi đến. Dư Trạch Nam liếc mắt cô gái rốt cuộc đáp ứng thả người bên cạnh, nói: “Ở đường Mê Thành.”
“Anh hỏi Hạ Tinh Thần.”
“…” Dư Trạch Nam hơi ngượng ngùng: “Bạch Dạ Kình đón đi.”
Dư Trạch Nghiêu ở bên kia ngừng một lát, cuối cùng nói: “Trở về bữa tiệc tiếp phu nhân đi. Bà ấy rất vừa ý em, không nên phụ lòng bà ấy.”
Dư Trạch Nghiêu luôn nói năng thận trọng, cũng không nói nhiều lời, nói xong, không để ý Dư Trạch Nam có phản ứng gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Dư Trạch Nam nhìn điện thoại, hừ một tiếng, không ngừng lắc đầu: “Tính anh y như cục đá, lại không hiểu phong tình, cũng khó trách chị Cảnh Dự sợ anh.”
Cất điện thoại, mở khóa xe, tự ý lên xe. Đạp ga, nhớ đến cái gì, lại lui xe trở lại, hạ cửa kính xe, nhìn cô gái trẻ đang vùi đầu nói gì với anh trai, anh ta ấn kèn. Cô gái nghe tiếng quay đầu lại, nhìn anh ta: “Nhị thiếu gia, buổi tối đường này cấm ồn ào quấy nhiễu dân.”
“Số 8903, tôi nhớ. Lần sau bổn thiếu gia đến đây nữa, cô còn dám cản tôi, tôi sẽ cho cô nếm thử sự lợi hại của bổn thiếu gia.”
Cô gái kia quay đầu nhe răng cười với anh: “Nhị thiếu gia, tôi cũng nhớ kỹ số xe của anh.”
“Nhớ cho kỹ.”
“Lần sau anh lái xe nhớ nhất định phải mang giấy chứng nhận.” Cố giá bất chợt thu hồi nụ cười, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách: “Nếu không, tôi nhất định gặp một lần cản một lần.”
“…”
Lúc Dư Trạch Nam trở lại bữa tiệc, Tống Quốc Nghiêu tiễn Lan Đình phu nhân ra.
“Phu nhân, tối nay bà đại giá đến chơi. Hôm khác, Tống mỗ nhất định đến cửa viếng thăm.”
“Ông quá khách sáo rồi. Bên trong còn rất nhiều khách, Tống tiên sinh vào đi.” Đối với Tống Quốc Nghiêu, Lan Đình phu nhân không hề nhiệt tình, chỉ duy trì chào hỏi.
Tống Quốc Nghiêu cũng không có bị đuổi mà ngại ngùng, nói với Lan Đình phu nhân vài câu, liền đi vào. Dư Trạch Nam dừng xe, mở cửa xe, mời Lan Đình phu nhân lên xe.
Chờ xe lái đi, bà mới lấy ngọc phật từ trong hộp gấm ra, không kiềm được có mấy phần xuất thần. Dư Trạch Nam nhìn qua kính chiếu hậu, thấy dáng vẻ này của bà, không nhịn được hỏi: “Bác rất thích ngọc phật? Trở lại cũng là vì nó?”
“Ừ.” Lan Đình phu nhân nhàn nhạt cười, đặt ngọc phật vào.
Dư Trạch Nam hỏi: “Chẳng lẽ có liên quan đến con gái bác?”
“Không có.”
“Vậy cháu đã nhìn ra, nhất định có liên quan đến ba vợ tương lai của cháu. Đúng không?”
“Cháu lắm mồm.” Lan Đình phu nhân cười lên. Ngọc phật thật sự có liên quan đến con gái bà. Bà cười nhìn Dư Trạch Nam: “Cháu và Hạ tiểu thư kia ra ngoài hóng gió, ngay cả bác cũng bị quên mất, còn muốn làm con rể bác?”
“Bác nói vậy oan uổng con. Cháu thật sự quên bác, còn có thể trở lại đón bác sao? Ở trong lòng cháu, bác quan trọng nhất, ai cũng không bằng.”
“Cháu miệng ngọt. Hạ tiểu thư kia nhất định cũng bị cái miệng này của cháu dỗ.”
Dư Trạch Nam cười, nhưng trong lòng lại mất hứng. Anh ta thật hy vọng miệng của mình có thể dỗ cô. Nhưng, hiển nhiên, Bạch Dạ Kình người ta đã nhanh chân giành trước. Bây giờ anh ta muốn cướp từ tay anh, có chút khó khăn. Bạch Dạ Kình cũng không phải là Hứa Nham.
“Đúng rồi.” Dư Trạch Nam nhớ đến cái gì, lấy tờ giấy trong túi ra, đưa Lan Đình phu nhân: “Phu nhân, bác xem đi.”
“Cái gì?”
“Đây là Tinh Thần viết cho bác. Nói cháu rãnh nhất định phải mang cho bác xem.”
Lan Đình phu nhân mở tờ giấy ra, thấy chữ viết thanh tú đẹp đẽ kia, liền thích: “Đứa nhỏ này thật có lòng, chữ viết rất đẹp. Vừa nhìn chữ viết này cũng biết không phải là đứa nhỏ kém cõi.”
Dư Trạch Nam trầm mặt, nhưng chỉ một giây sau. Anh ta khôi phục như thường, cười nói: “Chỉ bằng mấy chữ, bác đã khen cô ấy như vậy.”
“Cũng không phải. Bác nhìn người rất chính xác.” Lan Đình phu nhân đột nhiên xúc động, tựa như nhớ đến cái gì, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ: “Nếu con gái bác còn ở đây, sẽ lớn như cô ấy. Nhất định có thể viết chữ đẹp. Ba năm đó nó nổi danh viết chữ đẹp.”
Thấy bà thương cảm, Dư Trạch Nam vốn muốn an ủi vài câu, nhưng nhất thời cũng không biết bắt đầu từ đâu. Nghĩ lại muốn hỏi ba cô ấy là ai, nhưng đây cũng là chuyện riêng của Lan Đình phu nhân, anh ta hỏi là không có phép tắc.
Bên kia.
Bạch Túc Diệp lấy kẹp tóc xuống, rời buổi tiệc. Đi đến nửa đường, thuộc hạ đang lái xe đột nhiên biến sắc: “Bộ trưởng, cô nhìn mấy chiếc xe trước mặt, có phải rất quen mắt không?”
Cô ta vốn mơ mơ màng màng ngủ, nghe anh ta nói vậy, nheo mắt nhìn phía trước. Chỉ thấy xe SUV chống đạn màu đen chiếu đèn pha, liền thấy rõ bảng số xe phía sau.
50602.
Đây là dãy số tương đối có ý nghĩa. 5 năm, 6 tháng, số 2, những anh em kia của Dạ Kiêu vì cô ta mà đồng loạt chết thảm.