Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Bạch Túc Diệp nhất thời không còn buồn ngủ nữa.
“Bạch bộ trưởng, quả thật là Dạ Kiêu.” Bạch Lang ngồi ngay ngắn, sắc mặt như gặp địch lớn.
Bạch Túc Diệp nắm chặt túi trong tay, toàn thân phòng bị.
Giao thông nơi này quản lý rất chặt, chiếc xe này lại đậu ở một chỗ không người, ngoại trừ anh thì còn ai dám hung hãn như vậy? Ngày anh nhập cảnh, người của cô theo dõi anh ở sân bay liền bị bỏ rơi cho nên cho đến nay bọn họ chưa từng chính diện giao phong. Hiện tại anh đột nhiên xuất hiện ở nơi này làm cho cô không hiểu được ý đồ của anh.
“Bộ trưởng, đêm nay nơi này có nhiều chính khách như vậy, có lẽ hắn ta sẽ không tới nơi này ám sát ai đó, chúng ta có nên tăng người bảo vệ hay không?” một tay Bạch Lang nắm chặt tay lái còn tay kia lên đạn cho nòng súng.
“Trước theo dõi hắn đi, thấy rõ tình huống rồi lại nói, không cần lại gần để tránh bứt dây động rừng.”
“Vâng.”
Dọc đường đi, đoàn xe Dạ Kiêu không nhanh không chậm chạy, phía sau xe của bọn họ cũng từ từ đi theo. Bóng đêm bình tĩnh như vậy, không biết bao lâu sau đoàn xe chống đạn phía trước đột nhiên giẫm phanh lại, tiếng giẫm phanh chói tai đột nhiên im bặt.
Bạch Túc Diệp nhíu mày, mỗi tế bào trên người mở ra.
Bạch Lang giẫm mạnh phanh xe dừng xe cách đó hơn 100m, cánh tay nắm súng cũng toát lên lớp mồ hôi, chết tiệt! Nhất định Dạ Kiêu đã phát hiện, lấy năng lực trinh sát của hắn ta có thể theo dõi đến hiện tại quả thật là không thể tin nổi.
Đang nghĩ ngợi thì cửa xe chiếc cuối cùng được người kéo ra, người đàn ông cao lớn từ trong xe đi tới.
Người đàn ông này cho dù ở trong bóng đêm vẫn bắt mắt như cũ. Thân hình cao ngất, chiếc áo gió màu đen vừa đơn giản lại cực kì lãnh khốc. Người đi bên cạnh anh ta đều vạm vỡ, sắc mặt lạnh thấu xương làm cho mọi người đều cảm thấy sợ hãi muốn rút lui.
Người này nắm trong tay thực lực quân sự hàng đầu làm cho mấy quốc gia đều cảm thấy kiêng kị nhưng lại hết sức khiêm tốn và bí ẩn. Đêm nay liều lĩnh xuất hiện ở đây, Bạch Túc Diệp không thể không hoài nghi anh cố ý đến.
Vốn tưởng rằng hắn đã phát hiện ra bọn họ, thậm chí Bạch Túc Diệp đã chuản bị liều mạng với hắn. Nhưng mà sau khi hắn xuống xe lại không hề nhìn bọn họ chỉ là không nhanh không chậm châm thuốc, đứng dựa vào đó, ngón tay thon dài đẹp đẽ không chút để ý gõ cưa xe, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía trước giống như đang chờ ai đó.
Càng yên lặng lại càng làm cho lòng người bồn chồn.
Người đàn ông này quá nguy hiểm.
Bạch Lang khẩn trương đợi một phút đồng hồ, gặp đối phương không hề động tĩnh, trong lúc này không tìm ra được tâm tư của đối phương, hô hấp căng thẳng.
“Bộ trưởng, hình như hắn ta đang chờ người nào đó.”
Bạch Túc Diệp cũng phát hiện ra, anh đang chờ người mà còn….
“Hắn ta đang chờ tôi.” Cô mở miệng.
Thần sắc Bạch Lang run sợ, xoay người lại nhìn cô. Bạch Túc Diệp thả túi xuống, đẩy cửa xe ra muốn đi xuống.
“Bộ trưởng.” Bạch Lang lo lắng gọi cô một tiếng, sắc mặt ngưng trọng: “Nhưng hắn hận ngài đến tận xương, nếu ngài cứ xuống thì chẳng khác nào là đưa dê vào miệng cọp.”
“Món nợ này của tôi và hắn ta sớm hay muộn đều phải tính toán.” Bạch Túc Diệp nghĩ thông suốt hơn, người giống như Dạ Kiêu rất khó giao ra sự tín nhiệm, mà sau khi giành cho cô xong lại bị cô hoàn toàn phản bội. Lúc này Dạ Kiêu mới xuất hiện đã xem như để cho cô sống hơn vài năm rồi.
Bạch Lang vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Bạch Túc Diệp đã kiên định đẩy cửa xe đi xuống. Cô mặc lễ phục màu đỏ đứng trong bóng tối nhìn như cây thuốc phiện nở rộ, đẹp không gì sánh nổi nhưng mà thuốc phiện thì có độc.
Cô tao nhã, từ từ đi về phía người đàn ông. Giày cao gót giẫm nhẹ lên mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy, ở trong không gian yên tĩnh nghe như tiếng tim đập bồn chồn.
Người bên cạnh Dạ Kiêu chỉ trầm tĩnh khoanh tay đứng đằng sau, giống như chủ nhân của bọn họ, không thèm nhìn cô. Khoảng cách không tới 10m, Bạch Túc Diệp cẩn thận dừng bước. Dạ Kiêu tắt thuốc, ngón tay búng một cái, tàn thuốc chuẩn xác bay vào thùng rác ven đường.
“Bạch bộ trưởng, đã lâu không gặp.”
Âm thanh người đàn ông trầm thấp vang lên, rất êm tai nhưng mà rất lạnh. Lạnh như hàn băng ngàn năm vậy. Lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Túc Diệp, cái nhìn đó lãnh đạm, thâm trầm và không hề có nhiệt độ, không hề có cảm xúc.
Nhưng mà Bạch Túc Diệp biết, người đàn ông giấu trong mắt mình là mối hận khắc cốt ghi tâm.
“Vốn cho rằng sau khi anh nhập cảnh chúng ta sẽ gặp mặt nhưng không nghĩ tới phải chờ đến bây giờ.” Bạch Túc Diệp cố gắng để mình có thể bình tĩnh đối mặt với anh. Đã nhiều năm không gặp lại, lúc đó cô vẫn chỉ là cô gái 18 tuổi, ở trước mặt anh luôn là bộ dạng không rành thế sự, để cho anh nâng niu trong lòng bàn tay, mà Dạ Kiêu lúc đó không âm tình bất định như hiện tại, nguy hiểm đến kinh người, anh lúc đó có tình cảm và có nhược điểm.
Hiện tại bọn họ đều đã thành thục, cũng không còn là họ của khi xưa.
“Kéo dài đến tận bây giờ mới gặp quả thật là tiếc nuối.” Dạ Kiêu ngước mắt nhìn cô: “Định đứng cách xa tôi như vậy để nói chuyện sao?”
Bạch Túc Diệp không nhúc nhích, phía sau Bạch Lang từ trên xe bước xuống khẩn trương nói: “Bộ trưởng, đừng lại gần bọn họ.”
Bạch Lang vừa nói xong chỉ nghe thấy tiếng xoàng xoạc, nóng súng tự động giơ lên, nhắm chuẩn xác về phía Bạch Lang. Cây súng trong tay Bạch Lang cũng giơ ên nhưng mà một khẩu súng này làm sao có thể đối kháng với bọn họ, chỉ cần anh ta hành động thiếu suy nghĩ thì kết quả anh ta sẽ trở thành tổ ong vò vẽ.
“Bạch Lang, cậu lui vào trong xe đi.” Bạch Túc Diệp bình tĩnh phân phó.
“Bộ trưởng.”
“Lời tôi nói cậu nghe không vào sao?” sắc mặt Bạch Túc Diệp lạnh lùng.
Bạch Lang cắn răng, lúc này mới không thể không cất điện thoại lùi vào bên trong xe chống đạn.
Ngược lại Dạ Kiêu rất có kiên nhẫn, khoảng cách đứng không gần không xa ung dung nhìn cô. Bạch Túc Diệp hít một hơi thật sâu, kéo váy, nhẫm gót giày đi qua. Nếu như Dạ Kiêu muốn mạng của cô tất nhiên anh sẽ không chờ tới bây giờ.
Bạch Túc Diệp đến gần mới phát hiện Dạ Kiêu của hiện tại càng phát ra khí thế kinh người hơn trước kia, giống như con báo săn, ngay cả ánh măt đều lộ ra sự nguy hiểm.
Đợi đến khi cô đến gần hắn, đột nhiên một cánh tay dài đưa ra kéo cô lại gần. Cả người hắn lộ ra khí tức lạnh lẽo làm cho Bạch Túc Diệp không dám động dậy, chỉ bình tĩnh ngửa đầu nhìn hắn, giống như muốn tìm ra suy nghĩ của hắn.
‘Nhiều năm không gặp có biết tôi nhớ em rất nhiều hay không?” hắn nói rất nhỏ, giọng nói rơi vào bên tai cô, ái muội không ngừng nhưng mà lại khiến cho cô rùng mình.
Bởi vì chữ nghĩ đó bật ra trong khớp hàm của anh. Qủa nhiên, nháy mắt hắn dùng sức, bàn tay to lớn bóp chặt cổ cô, hung hăng đè cô lên thân xe.