Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô không sợ anh. Chuyện mười năm trước trở thành ác mộng của cô, nhiều năm trước đặt ở trong lòng cô khiến cho cô luôn gặp phải ác mộng. Thật ra cô chỉ mong sao Dạ Kiêu có thể xuất hiện, chỉ mọng sao toàn bộ mọi chuyện từ đây kết thúc. Ít nhất thì có thể để cho cô an tâm một chút.
Dạ Kiêu không nói gì, thậm chí không thèm nhìn cô mà chỉ lãnh đạm ấn cửa xe khép kín.
Đoàn sẽ xuất hiện như thế nào hiện tại biến mất trong màn đêm như vậy. rất nhanh không thấy bóng dáng. Bạch Túc Diệp nhìn con đường đen kịt, trong lúc hoảng hốt cảm thấy toàn bộ mọi chuyện xảy ra như ảo giác. Nhưng mà giữa hai chân đau đớn lại rõ ràng như vậy mà không có cách nào bỏ qua.
Dọc đường đi, Bạch Lang lái xe, Bạch Túc Diệp ngồi ở đằng sau. Cả người cô hoảng hốt, không hiểu sao đột nhiên gặp được Dạ Kiêu lại không hiểu sao lại bị anh cưỡng gia không tới 1 phút. Anh tuyên bố hạ quyết tâm tới nhục nhã cô, căn bản không có ý cùng cô tiếp tục hợp lại.
Bạch Túc Diệp không hận anh, không, nói đúng ra thì hận không được. Những thứ này là cô thiếu anh, Dạ Kiêu đã từng đau lòng cô, ngậm trong miệng sợ tan, cầm troi tay sợ rơi, cô ở bên cạnh anh là cô gái nhỏ vô pháp vô thiên.
Chỉ tiếc
“Bộ trưởng.” Bạch Lang ở đằng trước gọi cô, kéo suy nghĩ của cô lại. Cô ngước mắt, ánh măt đầy xin lỗi từ trong kính chiếu hậu nhìn cô, cô biết anh ta muốn nói gì, không đợi anh ta mở miệng đã nói: “Chuyện hôm nay không cần nói với bất kỳ ai. Cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi.”
“Như vậy sao được?” Bạch Lang tức giận khó tiêu: “Hôm nay chúng ta một mình tới không làm gì được hắn nhưng Bộ an ninh của chúng ta không thể nuốt trôi khẩu khí này.”
“Chuyện đó không liên quan gì với Bộ an ninh, hắn nhằm vào tôi.” Bạch Túc Diệp đã lấy lại sự bình tĩnh. Lúc nãy Dạ Kiêu làm vậy với cô hiển nhiên Bạch Lang bị ngăn lại nên không thấy được, nhưng mà người thông minh như anh ta cũng đoán được.
“Nhưng ngài là người của Bộ an ninh của chúng ta.”
“Đừng như vậy nữa.” Bạch Túc Diệp cắt ngang lời tức giận của anh ta, nhìn vết bẩn trên mặt và người anh ta: “Lát nữa về xử lý vết thương đi, chuyện đêm nay xem như quên hết đi.”
Hôm sau
Chủ nhật
Mọi người được nghỉ ngơi.
Tối hôm trước Hạ Tinh Thần ngủ không được ngon nhưng cô không ngủ tiếp mà rời giường sớm. Vốn định làm bữa sáng sau đó thu dọn phòng. Thật ra mỗi sáng cô đều dọn dẹp, trong nhà cực kì gọn gàng sạch sẽ nhưng mà cô vẫn cầm khăn lông lau dọn, mặt đất và bàn đều được lau qua, khắp ngóc ngách cũng không bỏ.
Trì Vị Ương chưa ăn sáng đã tới.
Hạ Tinh Thần chỉ bát cháo trên bàn chưa dùng: “Cậu tự ăn đi, mình vừa nấu xong.”
Trì Vị Ương nhìn cô vài lần, yên lặng đi tới phòng bếp ăn sáng. Cô vẫn lau chùi: “Nhấc chân lên một chút.”
“Nơi này đã sạch lắm rồi. Cậu vừa lau chỗ này xong.’ Trì Vị Ương cổ quái nhìn cô.
“Ừ.”
Cô lại dịch sang lau bên kia, tiếp tục lau. Trì Vị Ương nhìn vành đen dưới mắt cô thở dài: “Tối qua cả đêm chưa ngủ hả?”
“Ngủ sao? Sao có thể không ngủ?” chẳng qua ngủ không ngon, cả tối suy nghĩ rất nhiều về tương lai của cô và Hạ Đại Bạch.
Thực sự tới bước này, trong đầu đều nghĩ tới muốn giữ lại con bên cạnh.
Trì Vị Ương nhìn cô hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng hỏi thử: “Hôm nay mấy tờ báo lá cải đó cậu đã xem chưa?”
Hạ Tinh Thần lắc đầu.
Trì Vị Ương nói: “Tối qua mình tham gia tiệc từ thiện của đồng nghiệp gọi điện thoại cho mình nói việc này, mình mới xem báo.”
Động tác lau chùi dưới sàn của cô hơi ngẩn ra. Đối với chuyện Trì Vị Ương nói, trong lòng cô hiểu rõ. Cô đứng lên cười cười: “Đừng nhìn mình như vậy mà, mình không sao đâu.”
Trên báo nhất định là tuyên bố Bạch Dạ Kình và Tống Duy Nhất kết hôn.
“Thật sao?” Trì Vị Ương vẫn rất lo lắng.
“Không phải sớm biết sẽ có ngày này sao? Hiện tại thời gian cũng đã chọn rồi, rất tốt.” Hạ Tinh Thần nói những lời này cho Trì Vị Ương nghe cũng là nói cho cô. Thời gian tổ chức hôn lễ cũng chọn rồi, tất cả chương trình cũng sắp xếp xong, cô cũng sẽ không mù quáng nữa, vứt cảm xúc xuống mặt nước như vậy sẽ không bị anh trêu chọc nữ, vậy là tốt rồi.
Chỉ là…
Trong lòng có một khoảng trống, một thời gian ngắn sẽ không có cách nào bù lấp hết được.
Đang suy nghĩ đột nhiên điện thoại vang lên. Cầm điện thoại trong tay cô nhíu mày tắt máy. Trì Vị Ương hỏi: “Ai vậy?”
“Hạ Tinh Không.”
Trì Vị Ương hừ lạnh: “Ngược lại vào lúc này cô ta còn tích cực được.”
Điện thoại của cô lại vang lên, Hạ Tinh Thần không kiên nhẫn muốn tất máy thì Trì Vị Ương nói: “Đưa điện thoại cho mình, mình phải mắng chửi cô ta một trận.”
Hạ Tinh Không gọi tới lúc này đơn giản chính là muốn chế giễu cô, mắng cô. Bản lĩnh mắng người của Trì Vị Ương, Hạ Tinh Thần cũng biết tới, cũng mặc cho cô ấy nghe máy.
Trì Vị Ương cầm điện thoại ném lên bàn ăn, vừa bình thản ăn sáng vừa nghe.
“Hạ Tinh Thần, báo hôm nay cô thấy chưa?” quả nhiên giọng nói vui sướng khi người gặp họa của Hạ Tinh Không vang lên.
“Tôi nói mà, Tổng thống đại nhân chỉ chơi đùa với cô mà thôi, nhìn thấy không, hiện tại không phải ngài ấy kết hôn với Tống Duy Nhất sao? Cô ấy, cùng lắm chỉ là người đàn bà đã từng sinh con, cũng đừng có mơ mộng.”
“Đúng thế, Tinh Thần nhà chúng tôi là người phụ nữ có con thì thế nào, còn hơn có một số người….” Trì Vị Ương cắt ngang lời Hạ Tinh Không, giọng điệu đắn đo nhưng đủ chọc giận người ta không đền mạng: “Có một số người…. rõ ràng đã đính hôn rồi nhưng mà không phải vẫn bị người ta bỏ sao? Ôi chao, người vứt bỏ cô ta lại ngày ngày nhìn Tinh Thần nhà chúng tôi, ngay cả cô ấy có con rồi vẫn khăng khăng không quan tâm người ta xem thường Tinh Thần nhà chúng ta ra sao, mọi thư đều thua Tinh Thần nhà chúng tôi cô còn mặt mũi nào chạy tới trước mặt cô ấy ầm ĩ, tôi nghĩ cô hẳn nên nhốt trong nhà không ra cửa đấy, thật dọa người.”
“…”
“Hạ Tinh Không tôi nói cô lần nữa, cô cũng đừng quên Hứa Nham mà cô nâng niu trong lòng bàn tay, yêu đến chết đi sống lại là người đàn ông trước kia Tinh Thần nhà chúng tôi bỏ rơi, hiện tại cô lại xem người ta như bảo bối làm dám làm trò chọc tức Tinh Thần, tôi cảm thấy dọa người thay cho cô đấy.”
Nói một hơi xong, không đợi Hạ Tinh Không nói gì liền thẳng tay tắt máy. Lúc ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Tinh Thần cười cười, Trì Vị Ương cảm thán một câu: “Mắng sảng khoái một trận khẩu vị tốt hơn hẳn. Cậu đừng làm nữa, ngồi xuống ăn sáng đi.”