Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trên truyền hình đều là tin tức của anh và Tống Duy Nhất, càng về sau Hạ Tinh Thần chỉ đơn giản là không xem tivi nữa.
Bộ lễ phục và trang sức đó quá quý trọng, đặt ở chỗ cô lại càng mang theo trách nhiệm. Sau đó, cô nhờ người liên hệ tới trung tâm triển lãm, tạm thời đặt lễ phục và trang sức ở đó.
Mấy ngày này mỗi ngày Hạ Đại Bạch đều tới đây cùng cô. Dường như bé biết rõ tâm tình cô không tốt cho nên chưa bao giờ nhắc tới ba hay là Tiểu Bạch. Chỉ là lúc tối đi ngủ bé sẽ ôm chặt lấy cô nhỏ giọng an ủi: “ Đại Bảo, mẹ đừng thương tâm, sau này có con chăm sóc cho mẹ.”
Hạ Tinh Thần nghe lời tri kỉ của con trai, vừa nghe lỗ mũi liền chua xót. Nhưng mà sao có thể khóc trước mặt con trai đây cho nên đành giả cười, có làm ra vẻ không có chuyện gì, thổi thổi cái mũi bé: “Là con nói đấy…. sau này lớn lên cưới vợ không thể quên mẹ đâu đấy.”
Hạ Đại Bạch gật đầu, chui vào ngực cô, giọng nói rầu rĩ: “Đại Bảo, con không muốn lớn lên, con không muốn lấy vợ, con chỉ muốn sống cả đời với mẹ không đi đâu hết.”
Hạ Tinh Thần nghe xong, trong lòng cảm thấy được an ủi, khổ sở trong lòng như bị quét đến góc nào rồi. Cô ôm chặt con trai, hôn nhẹ lên đỉnh đầu bé: “Được, vậy mẹ nuôi con cả đời.”
“Đại Bảo, chúng ta đi xem mắt đi có được không?”
“Con vừa nói lời nghĩa khí như vậy, cả đời không cưới vợ vậy mẹ đi xem mắt chẳng phải rất có lỗi với con sao?”
“Nhưng mà con không ngại.”
“Ngủ đi, đừng quan tâm linh tinh nữa. Mẹ của con đó, còn chưa phải là gái ế, không cần lo cho mẹ, được không?”
Hạ Đại Bạch bĩu môi, trong lòng bắt đầu tính toán tìm ba dượng rồi.
Vốn tưởng rằng khó gặp lại anh. Dù sao một người bình thường muốn gặp Tổng thống lại là chuyện không dễ dàng gì, hơn nữa người ta cũng không muốn gặp. Nhưng mà cô không nghĩ tới năm ngày sau bọn họ gặp nhau.
Ngày thứ bảy, Hạ Tinh Thần còn chưa tỉnh lại liền nhận được một cú điện thoại, là lão phu nhân gọi tới.
“Tinh Thần, hôm nay bệnh viện gọi điện thoại tới nói ba cháu đã hoàn toàn hồi phục, có thể ra viện rồi. Hôm nay cháu không có việc gì thì cùng bà nội đi đón ba cháu xuất viện đi.”
Hạ Tinh Thần đương nhiên đồng ý. Trước tiên gọi lái xe tới đón Hạ Đại Bạch về phủ Tổng thống, cô chỉnh sửa một chút liền vội vàng ra cửa. Lúc cô tới thì lão phu nhân và lái xe của ba đã tới.
“Bọn họ không tới sao?” Hạ Tinh Thần hỏi, đương nhiên cô ý nói tới Hạ Tinh Không và Lý Linh Nhất. Bọn họ không tới ngược lại có thể yên tĩnh.
“Bọn họ ở nhà chuẩn bị cơm tối, đêm nay cả nhà đoàn viên, mặc kệ thế nào cháu cũng phải về nhà một chuyến. Đến lúc đó Hứa Nham cũng tới.” Lão phu nhân vừa mở miệng nói vừ cùng Hạ Tinh Thần đi tới bệnh viện. “Nghe Tinh Không nói lúc trước Hứa Nham bị tai nạn xe cộ, đứa bé kia bình thường ổn trọng không biết tại sao lại không cẩn thận như vậy. Không tệ, hiện tại thân thể đã tốt, đó cũng là may mắn.”
Hạ Tinh Thần không trả lời ngay mà suy nghĩ một lúc mới nói: “Hai người bọn họ đính hôn lâu như vậy rồi vẫn chưa nói đến chuyện kết hôn sao?”
Không nói đến chuyện này thì thôi, vừa nói đến quả thật lão phu nhân có chút không vui: “Theo lý mà nói cũng nên tới lúc nói chuyện kết hôn. Nhưng mà người Hứa gia không có chút động tĩnh gì, ngược lại hôm nay nhân lúc có Hứa Nham tới, bà nội phải hỏi nó chuyện này mới được.”
Hạ Tinh Thần không tiện nói gì, bước vào cửa bệnh viện liền bị ngăn lại. Lão phu nhân đưa giấy thông hành thì mới cho vào. Lúc này Hạ Tinh Thần mới chú ý tới bệnh viện vẫn sâm nghiêm như cũ.
Lúc đang khó hiểu thì trạm canh gác đột nhiên mở ra. Dân chúng xung quanh chen chúc tới nhưng bị ngăn lại.
Khung cảnh này có chút quen mắt.
Hạ Tinh Thần giật mình đứng trên bậc thềm, tầm mắt nhìn xa xa. Qủa nhiên đoàn xe quen thuộc từ từ xuất hiện trong tầm mắt cô. Đợi lấy lại tinh thần thì người đàn ông mà mọi người muốn chiêm ngưỡng từ trên xe bước xuống.
Tiếng động cực kì náo nhiệt, dân chúng cực kì nhiệt tình.
Xưa nay anh là người có tính cảnh giác cao, giống như cảm nhận được gì đó, đột nhiên anh ngẩng đầu lên. Tầm mắt hai người nhìn nhau, Hạ Tinh Thần nhìn vào mắt anh không kịp né đi.
Năm ngày không gặp, tất cả đều không có gì thay đổi nhưng mà thật sự thì đã thay đổi.
Ánh mắt anh thâm trầm, vẫn sâu không thấy đáy.
Hạ Tinh Thần nắm chặt túi xách, cong môi gật đầu với anh xem như chào hỏi, giữa những người quen biết sơ qua như người xa lạ thì ít nhất không cần phải như thế.
Không nhìn anh nữa, cô nói với bà nội: “Bà nội, chúng ta vào thôi.”
Cô cố gắng xem nhẹ ánh mắt sau lưng nhưng mà vẫn như cũ cảm nhận được giống như có mũi nhọn đâm sau lưng. Sao hôm nay anh lại xuất hiện ở chỗ này?
Lão phu nhân nhìn cô lại nhìn Tổng thống đại nhân đằng xa gật đầu một cái liền xoay người rời đi. Dọc đường đi vừa đi vừa nói: “Tổng thống đại nhân sắp đính hôn chắc là cháu cũng biết chứ?”
Hạ Tinh Thần không nói gì, chỉ rũ mắt nhìn mũi bàn chân.
Lão phu nhân nhìn cô: “Nhiều năm qua bà nội vẫn không thích mẹ kế của cháu, cháu cũng biết nguyên nhân trong đó. Người thứ ba đáng giận bao nhiêu, cháu càng hiểu rõ hơn ai hết. Nếu không phải năm đó là mẹ kế của cháu chen chân vào thì năm đó cũng không ầm ĩ đến mức phá tan gia đình này.”
Cô gật đầu nhỏ giọng nói: “Trong lòng cháu rất rõ.”
Bạch Dạ Kình xuất hiện là vì dịch bệnh được tiêu trừ hoàn toàn, cố ý tới chúc mừng tất cả bệnh nhan thuận lợi xuất viện. Mỗi phóng viên đều đứng bên ngoài trông mong đủ kiểu.
Chỉ có phóng viên quốc gia mới cùng anh đi vào.
Hạ Tinh Thần và lão phu nhân chờ ở bên ngoài phòng bệnh. Xuyên thấu qua cửa kính cô có thể nhìn thấy anh bắt tay với bênh nhân xuất viện. Đèn flash lóe lên đủ phong thái lỗi lạc. Hạ Tinh Thần phát hiện cô và đám bác sĩ, y tá trẻ trong bệnh viện đều không nhịn được mà nhìn anh. Anh đứng đó giống như một vật sáng làm cho người ta đui mù.
Khó khăn lắm mới chờ được anh bước ra khỏi phòng bệnh. Hạ Tinh Thần đỡ lão phu nhân đứng lên. Hai người như thoáng qua, anh không nhìn cô một cái, mọi người vây quanh anh đang cao ngạo bước đi. Ngược lại Lãnh Phi yên lặng gật đầu với cô xem như chào hỏi.
Nhìn bóng lưng tuyệt tình đó, Hạ Tinh Thần mỉm cười chua chát nhưng lại cảm thấy như thế mới tốt. Nếu muốn cắt đứt thì nên cắt đứt sạch sẽ.
Tuy Hạ Quốc Bằng đã khỏi hẳn nhưng so với trước lại gầy đi một vòng. Hạ Tinh Thần kéo hành lý, ba người ra ngoài, vừa ra tới cửa bệnh viện thì nghe thấy tiếng ầm ĩ vang lên.