Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cơm đoàn viên, Hạ Tinh Thần đón Hạ Đại Bạch cùng đến.
Lúc đầu khi mang thai, bà nội cũng có đủ kiểu không hài lòng với Hạ Tinh Thần, nhưng Hạ Đại Bạch, bà vẫn vô cùng yêu mến. Dù sao dáng vẻ của đứa bé cũng rất đáng yêu, nói thế nào thì cũng là mạch máu của nhà họ Hạ bọn họ. Khi ăn cơm, bà nội gắp cho Hạ Đại Bạch rất nhiều món ăn, Hạ Đại Bạch vùi đầu ăn.
“Nào, lần này cũng coi như là ba sống lại một kiếp, cả nhà chúng ta cùng nhau nâng ly.” Hạ Quốc Bằng nâng giơ rượu lên, rất vui vẻ.
Hạ Tinh Không vội vàng ngồi xuống bên cạnh ân cần rót một ly cho Hứa Nham, mọi người uống vài hớp xong lại đặt ly rượu xuống, Hạ Đại Bạch cũng từ trên ghế trượt xuống, giơ ly trà nhỏ muốn chạm với mọi người, nhưng tay chân của cậu bé ngắn, nhảy về phía trước như thế nào cũng không chạm vào được. Hứa Nham nhìn, mỉm cười, nghiêng người sang, chạm ly với cậu bé. Hạ Đại Bạch cười toe toét: “Cảm ơn dượng út.”
Một tiếng dượng út này, làm cho nụ cười trên mặt của Hứa Nham cũng cứng lại. Bộ dạng của Hạ Tinh Không lại tỏ ra vô cùng vui vẻ, gương mặt hưng phấn: “Cái miệng nhỏ của cháu tôi thật sự rất ngọt đấy!”
Hứa Nham không lên tiếng, lặng lẽ nhìn Hạ Tinh Thần, ánh mắt phức tạp. Hạ Tinh Thần cũng chỉ coi như không phát hiện, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Hôm nay tâm tình của Hạ Quốc Bằng rất vui vẻ, đã uống không ít rượu, Lý Linh Nhất sợ cơ thể mới vừa hồi phục lại của ông không chịu nổi, ở bên cạnh khuyên nhủ ông uống ít một chút, ông cũng không nghe. Tửu lượng của Hạ Tinh Thần cũng tương đối kém, nhưng hôm nay cũng theo ba uống không ít, rất nhanh, gương mặt đã đỏ bừng lên, đã hơi say. Mà Hứa Nham thì sao? Hình như nặng nề tâm sự, cả đêm ngồi trên bàn ăn, cũng không nói câu nào, ngược lại, uống không ít rượu.
“Được rồi, ba người các người, hôm nay đã xảy ra chuyện gì, phân nữa rượu cũng bị các người uống hết rồi!” Bà nội rút cái ly trong tay Hạ Quốc Bằng đi: “Con bệnh vừa khỏi, không được phép uống nữa!”
“Dạ, ba con và anh Hứa Nham đều không được uống nữa!” Hạ Tinh Không hờn dỗi, cũng rút ly rượu trong tay của Hứa Nham đi.
Hạ Đại Bạch lo lắng liếc nhìn gương mặt hồng hồng của người phụ nữ ở bên cạnh, thở dài, cũng bắt chước theo bộ dạng của người lớn, chuyển ly rượu ở trước mặt cô đi, khẽ lên tiếng: “Đại Bảo, mọi người cũng không uống nữa, mẹ cũng không được uống nữa. Ngoan, nghe lời!”
“Cứ để cho mẹ con uống đi!” Hạ Tinh Không cười khẽ, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Mượn rượu giải sầu, nghe nói, gần đây trong lòng mẹ con rất khổ sở, uống chút rượu để giải sầu cũng là điều cần làm.”
“Giải sầu!” Hạ Tinh Thần còn chưa lên tiếng, ngược lại Hứa Nham đã lên tiếng trước. Ánh mắt của anh có chút hốt hoảng, mơ màng, nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong ly rượu trong suốt, lại ngửa đầu uống cạn: “Nỗi sầu này rượu làm sao có thể giải quyết được!” Nếu rượu có thể giải quyết, anh cũng không đến nỗi thức trắng đêm mà không ngủ được.
Hạ Tinh Thần mê man, nghe không hiểu Hứa Nham nói gì, chỉ cầm đũa gắp thức ăn cho Hạ Đại Bạch, khẽ cười: “Mẹ không uống nữa, con ăn nhiều chút đi.”
Trong giọng nói, rõ ràng đã trong trạng thái say rượu.
“Đại Bảo ngốc nghếch, uống không được vẫn uống, thật là hết cách với mẹ mà!” Hạ Đại Bạch vừa đành chịu vừa đau lòng.
Ánh mắt của Hứa Nham dừng trên Hạ Tinh Thần, rất lâu cũng không dời đi. Dáng vẻ khi say của cô, thật đáng yêu. Anh nhớ đến hình ảnh bọn họ đã từng ngây ngô nhất, mơ màng nhất khi ở bên cạnh nhau, dưới tán cây lê, lần đầu gặp được cô, cô cũng thuần khiết ngây thơ như vậy, giống như không hề nhiễm bụi trần.
Uống rượu, có lẽ lá gan cũng lớn hơn rất nhiều, ánh mắt của anh cũng không hề kiêng dè mà đặt trên người của Hạ Tinh Thần, đừng nói là các bậc trưởng bối ở bên cạnh cảm thấy không thích hợp, ngay cả một đứa bé như Hạ Đại Bạch cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Dượng út, tại sao dượng lại nhìn chằm chằm Đại Bảo nhà con như vậy?” Hạ Đại Bạch trừng to mắt, hồn nhiên hỏi.
Hạ Tinh Thần mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt với Hạ Đại Bạch: “Sao?”
Cánh tay nhỏ nhỏ của Hạ Đại Bạch sờ sờ gương mặt của cô: “Không có chuyện của mẹ, mẹ mau ăn chút gì đi, nếu không lại đau dạ dày đấy!”
“Được, mẹ nghe lời con!” Hạ Tinh Thần nở nụ cười dịu dàng, nụ cười này rực rỡ động lòng người.
Hứa Nham vẫn không chuyển tầm mắt đi, sắc mặt của Hạ Tinh Không đã vô cùng khó coi, bóp chặt đôi đũa trong tay, kề cà không nổi giận. Lý Linh Nhất đã không vui, đặt chén đũa xuống: “Hứa Nham, cậu cũng đừng trách dì nói thẳng, hôm nay nếu cậu đã đến đây, thì phải hỏi cậu rõ ràng, cậu và Tinh Không nhà chúng tôi đã đính hôn rất lâu rồi, sao cứ mãi không có kết quả thế?”
Hạ Tinh Không cắn môi, cũng đặt đũa xuống.
Lý Linh Nhất tiếp tục nói: “Bên phía ba mẹ của cậu cũng không có tin tức gì, có phải là nhà của cậu có rất nhiều sự bất mãn đối với gia đình chúng tôi không? Nếu là bởi vì chuyện chú Hạ mắc bệnh, vậy thì bây giờ ông ấy cũng hoàn toàn khỏe lại rồi, tôi thấy cũng là lúc nên bàn đến việc kết hôn của hai đứa rồi. Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt của bà nội rất tinh tường, liếc mắt nhìn Hứa Nham, sau đó lại chuyển sang gương mặt của Hạ Tinh Thần và Hạ Tinh Không, do dự một hồi, mới gật đầu một cách nghiêm túc: “Nên bàn đến chuyện kết hôn rồi. Nếu đã đính hôn, Tinh Không cũng là người của nhà các cậu rồi. Độ tuổi của hai đứa cũng thích hợp để kết hôn rồi, tĩnh tâm lại, ngày khác bà sẽ xem ngày, bàn bạc với ba mẹ của cậu, để hoàn thành hôn sự này.”
Trong lòng của Hạ Tinh Không khoái trá, vội nói: “Cảm ơn bà nội. Con biết là bà yêu thương con nhất mà!”
Lại xoay người, kéo cánh tay của Hứa Nham: “Anh Hứa Nham, tối nay anh trở về nhắc chuyện kết hôn của anh và em với bác trai bác gái, có được không?”
Hứa Nham lập tức sững sờ, nhưng cuối cùng, vẫn rút cánh tay của Hạ Tinh Không trên cánh tay của mình ra. Sắc mặt của Hạ Tinh Không lập tức sa sầm, nghe Hứa Nham nói: “Thật xin lỗi, bà nội, chú Hạ, thật ra sỡ dĩ tối nay con đến đây, cũng là muốn nghiêm túc nói một tiếng xin lỗi với mọi người.”
Lúc này, ngay cả sắc mặt của Hạ Quốc Bằng cũng lập tức thay đổi.
Hứa Nham nhìn sang Hạ Tinh Thần, mới lên tiếng: “Xin lỗi! con không thể kết hôn với Tinh Không!”
Hạ Tinh Không vừa nghe được, nước mắt lập tức từ trong hốc mắt tràn ra. Đập tay lên cạnh bàn, ngón tay cũng căng cứng đến mức sắp gãy ra. Thực ra, khoảng thời gian gần đây, Hứa Nham đều từ chối cô ta. Nhưng cô ta cũng không vứt bỏ, chỉ muốn được tốt lại với anh. Hôm nay có thể đồng ý với mình đến ăn bữa cơm đoàn viên, vốn cô còn mừng rỡ cho rằng giữa bọn họ vẫn còn con đường quay về.
Không ngờ...
Cô ta oán hận liếc mắt nhìn Hạ Tinh Thần, trong lại tăng thêm sự thù hận.
Lời của Hứa Nham vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn ra. Hạ Đại Bạch đang ăn đùi gà, đùi gà cũng từ trên cậu rơi “Cạch” vào trong chén. Hạ Tinh Thần vốn đang ngơ ngác, vừa nghe lời này của Hứa Nham, toàn thân cũng bị giật mình mà tỉnh táo.
“Con biết con làm như vậy, rất không phải, con thật sự rất đáng chết. Nhưng con không yêu Tinh Không, nếu con thật sự cứ như thế mà cưới cô ấy, cũng sẽ không có trách nhiệm với cô ấy.”
“Nhưng chúng ta đã đính hôn, anh không yêu em, yêu Hạ Tinh Thần, tại sao còn muốn đính hôn với em, như vậy thì phải chịu trách nhiệm với em chứ?” giọng của Hạ Tinh Không rất chói tai, khi nhắc đến Hạ Tinh Thần, cả gương mặt cũng vô cũng vặn vẹo.
“Con nói, cậu ta yêu Hạ Tinh Thần?” Lý Linh Nhất cũng tức giận không ít, đứng dậy, chỉ mũi nhọn về phía Hạ Tinh Thần.