Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Con nói cậu ta yêu Hạ Tinh Thần?” Lý Linh Nhất cũng tức giận, đứng lên, nhắm thẳng mũi nhọn vào Hạ Tinh Thần: “Hạ Tinh Thần, cô có xấu hổ hay không, có đứa con trai lớn như vậy, cô còn quyến rũ bạn trai của em gái cô, Tổng thống tiên sinh không cần cô, bây giờ cô liền bắt một cọng rơm rạ cứu mạng, ngay cả mặt mũi cũng không cần, đúng không?”
“Dì, chuyện này không liên quan đến Tinh Thần.” Hứa Nham lập tức đứng dậy che chở cho Hạ Tinh Thần.
“Cậu im miệng cho tôi.” Lý Linh Nhất lạnh giọng quát, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Tinh Thần, tựa như muốn róc thịt cô.
Hạ Tinh Thần ngây người, nhưng ánh mắt của Lý Linh Nhất làm cô thanh tỉnh mấy phần, cười lạnh: “Là ai không cần thể diện, muốn nói quyến rũ, mấy năm trước, tôi và Hứa Nham quen nhau, Hạ Tinh Không cũng quyến rũ Hứa Nham không ít?”
“Cô… Tinh Không chúng tôi đó là theo đuổi, hai người chỉ nói yêu đương, không có kết hôn, Tinh Không theo đuổi cậu ta là hợp lý hợp pháp, hiện tại nó và Hứa Nham đã đính hôn, cô chọc gậy vào, coi là gì?”
Hạ Tinh Thần giống như bị đâm vào chỗ đau, đứng lên, châm chọc nhìn Lý Linh Nhất: “Sao dì có thể nói lời này có lý chẳng sợ như vậy? Lúc đầu, ba mẹ tôi không chỉ đính hôn, mà là đã kết hôn. Sao không thấy dì hiểu lễ nghĩa liêm sỉ?”
“Cô…” Lý Linh Nhất không ngờ đến Hạ Tinh Thần lại miệng lưỡi sắc bén như vậy, trên khuôn mặt tức giận xẹt qua một tia khó chịu, bà ta thở hổn hển chỉ cô, ngón tay cũng đang run rẩy: “Cô… Cô nói chuyện với trưởng bối như vậy, con trai cô… con trai cô đang nhìn, cô coi chừng sau này con trai cô sẽ đối với cô như vậy.”
“Đại Bảo, cô giáo nói, không phải ai cũng có tư cách làm trưởng bối.” Hạ Đại Bạch vẫn đang ăn đùi gà của bé, ngẩng đầu nhìn Lý Linh Nhất cười ngây thơ dễ thương: “Cô giáo nói, người biết tôn trọng người khác, mới đáng giá được tôn kính, mới được gọi là trưởng bối, người lớn mà ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng không hiểu, không thể gọi là trưởng bối nha.”
“Mày…” Ngay cả môi của Lý Linh Nhất cũng đang phát run, lời nói ra miệng, lại là miệng không chừa nói: “Quả nhiên là một đứa có người sinh không người quản, là con hoang không có giáo dục.”
Lý Linh Nhất vừa dứt lời, trong đầu Hạ Tinh Thần ‘ong’ một tiếng, chỉ cảm thấy máu cả người nóng lên, truyền đến đỉnh đầu. Cả người liền tan vỡ. Một tay cầm lên cái chén trước mặt ném đến Lý Linh Nhất. Cô hoàn toàn mất khống chế, mắng cô cô còn có thể chịu đựng, nhưng mắng Hạ Đại Bạch, cô cảm thấy khó chịu hơn mắng cô. Huống chi, mấy chữ không có giáo dục này, từng chữ đều sắc bén hơn kim.
Lý Linh Nhất không nghĩ đến Hạ Tinh Thần có thể hung hãn như vậy, lúc cái chén bị ném đến, bà ta lúng túng, cứng rắn đứng đó không nhúc nhích. Bị đập hai cái, trán liền chảy máu, kéo dài đến nút áo.
Bà ta sờ, bị dọa sợ mặt mũi trắng bệch. Khóc thở hổn hển kéo Hạ Quốc Bằng: “Ông xem đi, ông xem con gái ngoan của ông, nó dám động thủ với tôi.”
Hạ Quốc Bằng đã say, nhức đầu, cộng thêm nhiều chuyện ừa đến, trong lòng rối bời. Thấy Lý Linh Nhất khóc, lại phiền não, tức giận trách mắng: “Nháo chuyện của con làm gì, bà chen vào làm gì, có người mắng con như bà sao?”
“Ông… Ông giúp Hạ Tinh Thần, đứa không có giáo dục.” Lý Linh Nhất đứng lên, cầm đũa trên bàn ném đi, che trán rời đi, đi một bước quay đầu, hung tợn nhìn chằm chằm Hạ Tinh Thần: “Cô cầu nguyện tôi sẽ không mặt mày hốc hác, nếu tôi bị phá tướng là cô không xong.”
Hạ Tinh Thần không để ý bà ta, ôm Hạ Đại Bạch từ dưới đất lên.
Hạ Đại Bạch còn đang cầm đùi gà trong tay, Hạ Tinh Thần lấy ra: “Đừng ăn nữa, về mẹ làm cho con.”
Vừa dứt lời, giọng nói liền nghẹn ngào. Cô không nói lời từ biệt, ôm Hạ Đại Bạch đi ra ngoài. Uống nhiều rượu, bước chân có chút không vững, vừa ra khỏi phòng, nước mắt lập tức rơi xuống. Hai tay Hạ Đại Bạch ôm cổ cô, nhỏ giọng an ủi: “Đại Bảo, mẹ ngoan, đừng khóc.”
Nước mắt Hạ Tinh Thần rơi càng nhiều, vểnh môi, hôn lên đầu đứa bé: “Mẹ khiến con chịu uất ức rồi.”
“Con không cảm thấy uất ức, bà ta mắng con, con cũng không cảm thấy khổ sở. Mẹ khóc, con mới khổ sở.” Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Hạ Đại Bạch lau nước mắt cho cô.
Đến ven đường, men rượu của Hạ Tinh Thần liền lên, hoàn toàn mơ màng, trước mắt mơ hồ, giống như làn sương mù, đi bộ cũng không vững. Cô sợ đứa bé ngã, liền thả đứa bé xuống, lấy điện thoại ra: “Con chờ mẹ một chút, mẹ gọi taxi.”
Biệt thự của Hạ gia ở ngoại ô, không có taxi. Hạ Đại Bạch gật đầu, ngoan ngoãn đứng cạnh Hạ Tinh Thần, tựa như sợ cô khó chịu, kéo ống quần cô, đầu nhỏ cạ cạ trên chân cô.
Hạ Tinh Thần không thấy rõ chữ trước mắt, ngón tay vuốt trên màn hình nửa ngày, vất vã tìm được chữ công ty taxi, ấn nút gọi.
Điện thoại reo một lúc lâu, mới thông. Bên kia, không có thanh âm, cô tìm một thân cây dựa vào, mới mở miệng: “A lô, chào anh, tôi muốn gọi taxi.”
“Em uống rượu?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến, cô mơ mơ màng màng cảm thấy rất quen tai. Nhưng giờ phút này trong đầu không thể suy nghĩ được gì, gật đầu: “Ừ.”
“Uống bao nhiêu?”
“Uống chút xíu. Không phải anh không nhận khách say rượu chứ?”
“…” Bên kia không ai lên tiếng nữa.
Hạ Tinh Thần không khỏi nhíu mày. Cảm thấy thái độ phục vụ của công ty này có chút vấn đề. Ở đó một lát, nghe có giọng nói vang lên sau lưng: “Tinh Thần, hai người đi đâu, anh đưa đi.”
Là Hứa Nham.
Hạ Tinh Thần theo bản năng lui về sau một bước, mặc dù còn say nhưng lập tức lắc đầu: “Không cần, tự chúng tôi có thể đi về.”
Cho dù không tỉnh táo, cô cũng không muốn chen vào chuyện của bọn họ. Hiện tại chỉ muốn giữ khoảng cách thật xa với anh ta.
Hứa Nham thấy cô né tránh, trong lòng xẹt qua tia đau đớn: “Thật xin lỗi, anh… anh không nghĩ đến sẽ kéo em vào.”
Hạ Tinh Thần khoát tay, hiển nhiên là không muốn nhắc lại chuyện này.
“Để anh đưa em về, có được không? Lần này coi như bồi thường.”
“Dượng nhỏ, dượng cũng uống rượu, uống rượu không thể lái xe.” Hạ Đại Bạch ở bên cạnh nhắc nhở.
Đầu điện thoại bên kia, người nào đó đã nghe tất cả những lời này, mở miệng lần nữa, giọng trầm hơn nhiều: “Em ở đâu?”
“Ừ.” Hạ Tinh Thần vẫn cầm điện thoại bên tai, cho nên đương nhiên nghe lời anh nói.
“Ừ cái gì, anh hỏi em đang ở đâu?” Người nào đó có chút tức giận, thái độ muốn kém bao nhiêu thì kém bấy nhiêu.
&