Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Ừ cái gì, anh hỏi em đang ở đâu?” Người nào đó có chút tức giận, thái độ muốn kém bao nhiêu thì kém bấy nhiêu.
Hạ Tinh Thần nhíu mày, uất ức nói: “Tại sao thái độ của công ty taxi các người tệ như vậy, tôi có thể khiếu nại.”
“…” Người nào đó bên kia không nói. Nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, xin hỏi cô đang ở đâu, thái độ phục vụ như bây giờ có được chưa?” Câu trước ôn nhu, câu cuối cùng lại hung hăng, nghe giống như hai người khác nhau vậy.
Hiện giờ Hạ Tinh Thần chỉ muốn mau về nhà, nghỉ ngơi cho khỏe, choáng váng đầu, cũng không nói nhiều với anh, chỉ nói: “Tôi đang ở chỗ ba tôi.”
“Chờ!”
Bên kia điện thoại chỉ nói một chữ liền cúp. Hạ Tinh Thần mơ mơ màng màng, tựa vào thân cây chờ, đột nhiên nghĩ đến vừa rồi mình còn chưa nói địa chỉ cụ thể, chỉ nói ở chỗ ba người đó liền cúp điện thoại, anh ta biết ba cô ở đâu sao?
Đúng là ngốc mà.
Hạ Tinh Thần ở đó chờ, Hứa Nham ở đó cùng cô. Hạ Đại Bạch ngước đầu nhỏ, hỏi anh ta: “Dượng nhỏ, dượng còn không đi sao?”
“Không phải con nói uống rượu không thể lái xe sao?” Hứa Nham sờ đầu đứa bé, giọng điệu ôn nhu: “Dượng chờ một lát, tỉnh rượu rồi đi.”
Nói xong, nhìn bóng lưng Hạ Tinh Thần, ánh mắt sâu kín. Hạ Tinh Thần căn bản không phát hiện, choáng váng đầu nhắm hai mắt chờ.
Bên trong Hạ gia náo loạn. Trong lòng lão phu nhân tức giận, không nghĩ đến bữa cơm đoàn viên có thể hòa thuận, cuối cùng lại không vui như vậy. Hạ Tinh Không cúi đầu ngồi đó, chật vật không chịu nổi, khó không thở được, bất chấp mất mặt.
Sắc mặt Hạ Quốc Bằng cũng không tốt hơn, vật vã ra viện về nhà, lại rối loạn như vậy. Người cũng đã đi hết, còn tâm tư gì ăn cơm, phất tay cho người giúp việc dọn dẹp. Lý Linh Nhất tự xử lý vết thương trên mặt mình, kết quả vừa nhìn, vết thương kia quả thật không nhẹ. Kéo dài mấy phân, đặc biệt rõ ràng.
Bà ta sợ nhiễm trùng, xử lý xong, giận không có chỗ phát tiết. Tạm thời không có tâm tư tính sổ với Hạ Tinh Thần, vội vàng lấy điện thoại gọi bác sĩ thẩm mỹ, thỉnh giáo vết thương nửa ngày.
Bên kia nói có thể sẽ để lại sẹo, Lý Linh Nhất ngồi không yên. Bà ta xưa nay thích đẹp, vừa cúp điện thoại liền ném những lọ thuốc kia, xông ra ngoài.
Hạ Tinh Thần an tĩnh chờ. Chờ chừng hơn 20 phút, mấy chiếc xe trong bóng tối chạy đến. Ánh đèn quá chói, Hạ Tinh Thần theo bản năng nheo mắt, khi xe ngày càng gần, cô mơ mơ màng màng thấy, căn bản không phải là xe taxi, mà là mấy chiếc xe sang màu đen, khiêm tốn che giấu trong bóng tối.
Tửu lượng của Hứa Nham tốt hơn cô, lúc này lại tỉnh táo. Vừa nhìn thấy những chiếc xe kia, càng thấy rõ người nọ trên xe, hơi ngẩn ra, trong lòng trầm xuống.
Hạ Đại Bạch nhảy lên, vô cùng kinh ngạc, không dám tin kêu: “Tiểu Bạch?”
Hai chữ kia, khiến Hạ Tinh Thần ngẩn ra, chờ thích ứng ánh sáng, rốt cuộc thấy rõ người trong xe. Cô ấn mi tâm, lắc đầu. Đúng là quá say rồi, sao anh có thể ở đây.
Hạ Tinh Thần lầm bầm, còn cảm thấy tất cả trước mắt đều không thật. Bạch Dạ Kình cũng không xuống xe, chỉ ngồi yên trong xe, cách cửa sổ thủy tinh nhìn cô. Sau đó, lại nhìn Hứa Nham sau lưng cô. Sắc mặt anh ta hơi căng thẳng. Người phụ nữ này, sao cứ thích dây dưa không rõ với tên bạn trai cũ?
“Hạ Tinh Thần, mày đứng yên cho tao.” Lúc này, Lý Linh Nhất hung hăng chạy ra. Hạ Tinh Không đi theo sau lưng. Dáng vẻ hai mẹ con muốn tìm Hạ Tinh Thần tính sổ. Hạ Đại Bạch bộ dạng diều hâu bảo vệ gà con, giang hai tay, nhanh chóng ngăn trước mặt Hạ Tinh Thần: “Không cho phép hai người đánh Đại Bảo của tôi.”
“Mày tránh ra cho tao.” Lý Linh Nhất mắng. Hạ Tinh Không định ôm lấy Hạ Đại Bạch.
“Buông nó ra!” Đột nhiên vang lên một mệnh lệnh. Trầm thấp, lạnh lùng, khí thế nghiêm nghị, không cho phép người khác phản bác. Gương mặt người đàn ông lạnh lùng, từ trên xe bước xuống. Dưới anh trăng, càng lộ rõ vẻ lãnh khốc. Lãnh Phi đi theo sau anh.
Người đàn ông chỉ quét mắt qua một lần, Lý Linh Nhất và Hạ Tinh Không liền run rẩy. Tay Hạ Tinh Không muốn ôm Hạ Đại Bạch cứng đờ giữa không trung.
“Tổng… Tổng thống tiên sinh.” Hai người lắp ba lắp bắp chào hỏi. Sao anh đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Tiểu Bạch, hai người bọn họ khi dễ con và Đại Bảo.” Hạ Đại Bạch vừa thấy anh, lập tức chạy đến, uất ức tố cáo với ba. Sắc mặt Bạch Dạ Kình không thay đổi, vỗ đỉnh đầu bé: “Con lên xe trước đi.”
“Được. Vậy ba nhất định không thể để Đại Bảo bị bọn họ khi dễ.”
Bạch Dạ Kình cho bé một biểu tình nói nhảm. Hạ Đại Bạch lúc này mới ngoan ngoãn lên xe. Lại hạ cửa kính xe, thò đầu ra nhìn.
Cho đến lúc này, Hạ Tinh Thần mới chậm rãi nhận ra, thì ra, người này bất thình lình, không giải thích được xuất hiện trước mặt mình, cũng không phải uống say xuất hiện ảo giác. Không biết tại sao, thấy anh, không tự chủ nghĩ đến những lời đáng giận kia của Lý Linh Nhất.
Con hoang.
Không có giáo dục.
Tựa như trong nháy mắt lại bị chọt phải chỗ yếu mềm, khổ sở nhất, nước mắt tràn ra hốc mắt. Bạch Dạ Kình đi đến, cởi áo khoác lên vai cô: “Đừng khóc!”
Giọng nói rất nhẹ. Hạ Tinh Thần hít hít mũi, cố gắng thu nước mắt lại. Anh đứng yên bên cạnh cô, liếc mắt nhìn Lý Linh Nhất và Hạ Tinh Không, vẻ mặt lãnh khốc.
Lãnh Phi hỏi: “Hai vị đây là muốn đánh người?”
Hạ Tinh Không nhớ đến chuyện lần trước mình bị Tổng thống dạy dỗ, ngậm miệng không dám nói, vội vàng lắc đầu. Lý Linh Nhất sợ hãi khí thế tức giận lạnh thấu xương trên người anh. Bạch Dạ Kình không nói gì, chỉ ôm ngang Hạ Tinh Thần lên. Ngửi được mùi rượu không nhẹ trên người cô, ánh mắt trầm xuống, rũ mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô. Biết rõ tửu lượng kém, ở chung với Hứa Nham, còn dám uống thành bộ dạng này, là muốn thế nào.
Nhưng mà…
Cô có thể gọi điện thoại mình, mặc dù hơi ngốc, nhưng ít ra làm được một chuyện thông minh.
“Cái đó… Tổng thống tiên sinh.” Tiến một bước, Lý Linh Nhất to gan mở miệng.
Bạch Dạ Kình quay đầu, nghe Lý Linh Nhất tiếp tục nói: “Ngài có biết hay không, người phụ nữ Hạ Tinh Thần này không ôn thuận như bề ngoài.”