Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 138: Chương 138: Chương 138: Tìm kiếm ba dượng (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Con cũng không phải tìm phụ nữ.”

“Vậy tìm ai?”

“Đàn ông!” Bé vừa nói, quả nhiên nghiêm túc tìm kiếm đàn ông trên web. Ngoài miệng vẫn lẩm bẩm: “Tiểu Bạch, người này trông không tệ, có đúng không? Dáng dấp cũng tạm được mà.”

“Người này cũng rất tốt, rất cao nha, cao 190cm, cao hơn cả Tiểu Bạch.”

“A, người này không được, Tiểu Bạch, ba xem. Người này không được, loại!”

Bạch Dạ Kình ở bên cạnh, gương mặt đã đen như than đá. Anh trấn định nữa cũng không được, bỏ qua chuyện của mình, ôm Hạ Đại Bạch từ trên ghế lên. Anh trợn mắt nhìn bé: “Bây giờ con đang tìm đàn ông cho mẹ con?”

“Bây giờ không tìm, lúc nào tìm? Nếu không tìm sẽ không kịp.”

Mặt người nào đó co quắp mấy cái. Làm thế nào? Bây giờ anh có dục vọng muốn đánh mông bé.

“Ba biết Đại Bảo nhà chúng ta mấy tuổi không? Sắp 24 tuổi rồi, hiện tại là độ tuổi đẹp nhất của mẹ. Mẹ nuôi nói không thể chậm trễ nữa. Bây giờ giúp mẹ tìm bạn trai, nói yêu đương hai ba năm, vừa vặn 26, 27 tuổi, đúng lúc là tuổi kết hôn!”

“Cho nên… con cho cô ấy đi xem mắt?”

“Đúng vậy, ba cũng tìm mẹ kế cho con, con không thể không tìm ba dượng nha!”

Hạ Đại Bạch vừa dứt lời, người bị nâng lên. Người đàn ông nâng một tay, một tay đánh mông nhỏ của bé. Hạ Đại Bạch bị đánh oa oa kêu lớn: “Hu hu, Tiểu Bạch, tại sao ba đánh con?”

“Ai bảo con nhiều chuyện? Chuyện của người lớn, trẻ con không được quan tâm!”

“Con phải quan tâm! Con muốn ba dượng!”

‘Ba’ một tiếng. Hạ Đại Bạch la lên: “Con phải nói cho Đại Bảo, nói ba đánh con. Ngày mai con sẽ nói với Đại Bảo.”

Bạch Dạ Kình thật ra không muốn đánh bé, chỉ dạy dỗ một chút, cho nên làm dáng vỗ mông bé hai cái, liền thả bé xuống. Sau đó, mặt lạnh khép máy vi tính lại, để lên chỗ cao.

Hạ Đại Bạch nhảy lên muốn lấy, anh hừ một tiếng: “Sau này con đừng nghĩ đến động vào máy vi tính!”

Phải, quyết không thể để cho tên nhóc này động đến máy vi tính nữa, đúng!

“Tiểu Bạch, ba thật bại hoại!” Hạ Đại Bạch nhảy mấy lần không lấy được, mệt mỏi chảy mồ hôi, cuối cùng, đành phải ủy khuất tố cáo.

“Vậy con chính là bại hoại nhỏ!” Bạch Dạ Kình hoàn toàn bất vi sở động*, ngay cả nhìn cũng lười nhìn bé.

(*) Không bị lung lay.

“Hừ!” Hạ Đại Bạch không có cách, ngượng ngùng đi ra ngoài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không động thì không động, con đi tìm Đại Bảo mượn máy vi tính là được.”

“…” Bạch Dạ Kình rất muốn xách bé lại đánh mông bé thêm hai cái. Rõ ràng có ba, còn tìm ba dượng?

… … …

Anh ra thư phòng đã hơn 10 giờ tối. Tắt máy vi tính, đi đến phòng cô.

Hạ Đại Bạch ôm cô ngủ. Giống như con sâu nhỏ, co ro thân thể nho nhỏ, tựa đầu vào vai cô. Đứng ở cửa, Bạch Dạ Kình nhìn hình ảnh một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ trên giường, chỉ cảm thấy ôn hòa không nói ra được. Anh chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày anh tham luyến phần ôn hòa này.

Vừa nghĩ đến chuyện Hạ Đại Bạch cho cô đi xem mắt, mặt liền trầm xuống. Nghĩ lại, sau này cô có thể sẽ có một người đàn ông khác, cùng ôm cô và Hạ Đại Bạch vào trong ngực, sắc mặt liền âm u.

Anh mặt lạnh bước đến, trực tiếp vén chăn lên, nằm xuống bên cạnh cô. Cánh tay dài từ cổ vòng qua ôm cả cô và đứa bé vào trong ngực.

Cô không tỉnh.

Hạ Đại Bạch bị đánh thức. Ngước đầu nhỏ, nhướng mày nhìn anh: “Tiểu Bạch, sao ba chạy đến đây ngủ?”

“Ngủ.” Anh nói rất nhỏ, đè đầu nhỏ của bé xuống.

“Ba lại nương nhờ Đại Bảo..”

“… Bớt dài dòng.” Bạch Dạ Kình kéo chăn, bọc thật chặt một lớn một nhỏ bên người. Lông mi Hạ Tinh Thần khẽ động, vẫn ngoan ngoãn nằm yên, hai tay nhẹ nhàng đặt lên bụng. Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn cô, một tay gối sau ót mình. Anh nhắm mắt, ép mình xem nhẹ mùi sữa tắm tản ra trên người cô, xem nhẹ cám dỗ vô hình kia. Xoay người tắt đèn, điện thoại ở đầu giường đột nhiên run nhẹ. Là điện thoại của cô.

Bạch Dạ Kình đưa tay lấy điện thoại xem, là một tin nhắn. Hơn nữa, tin nhắn là do Hứa Nham gửi đến. Trễ như vậy, anh ta gửi tin nhắn để nói gì? Bạch Dạ Kình trầm ngâm chốc lát, ngón tay lướt qua màn hình, mở tin nhắn.

“Tinh Thần, anh biết bây giờ nhất định em đã ngủ, nhưng anh nằm trên giường lăn lộn mãi vẫn không ngủ được. Chuyện tối nay, anh muốn nói tiếng xin lỗi với em, thật xin lỗi, nếu không phải tại anh, em cũng sẽ không bị uất ức như vậy. Nhưng, chuyện hủy bỏ hôn ước với Tinh Không, anh không hề hối hận, ngược lại, anh cảm thấy hiện giờ cả người rất nhẹ nhàng, anh có thể thản nhiên yêu em một lần nữa, theo đuổi em một lần nữa. Có lẽ, trong mắt em, chúng ta đã bỏ lỡ, nhưng, anh cảm thấy đường tình yêu của em vừa bắt đầu. Mặc dù anh không thể đảm bảo gì khác, nhưng anh có thể đảm bảo, so với Tổng thống tiên sinh mà nói, ít ra anh có thể cho em một cam kết, cho em một cuộc hôn nhân hoàn mỹ. Còn Đại Bạch, anh cũng nhất định đối đãi như con ruột của mình. Tinh Thần, suy nghĩ thật kỹ, cho chúng ta một cơ hội bắt đầu lại, có được không?”

Bạch Dạ Kình đọc từng chữ, đọc xong, sậm mặt, liếc mắt Hạ Tinh Thần đang ngủ an ổn bên cạnh. Khó trách trí nhớ cô không tốt, bên người có nhiều con ruồi vây quanh như vậy, phân chia lòng cô.

Anh không chút do dự xóa tin nhắn. Sau đó chuẩn bị tắt máy đi ngủ, nhưng, ngón tay vô tình trượt đến nút ghi chép cuộc gọi, vốn không có ý định nhìn, kết quả vừa lơ đãng, liền thấy bốn chữ ‘ông xã tương lai’. Sắc mặt anh trầm xuống mấy phần, cả người lạnh như băng, không suy nghĩ nhiều, thuận tay mở ra, muốn xem thử, người cô gọi là ‘ông xã tương lai’ rốt cuộc là ai.

Một dãy số quen thuộc, bất ngờ đập vào mắt anh, anh ngẩn ra. Thật bất ngờ. Hoàn toàn không nghĩ đến. Sau khi bất ngờ, sương lạnh trên mặt dần dần tản đi, mi tâm đang nhíu lại cũng thả lỏng. Tiếp đó… trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười kia dần dần sâu…

Ngay cả ánh mắt cũng mang theo nụ cười. Ánh mắt sáng như sao bắn ra bốn phía.

Thật lâu, anh mới đặt điện thoại xuống, nhìn Hạ Tinh Thần, đáy mắt nhu hòa hơn nhiều. Anh nằm xuống, kéo cô vào ngực, ôm chặt lấy. Hạ Đại Bạch cũng nhích người qua, cánh tay nhỏ bé vòng qua ôm chặt cô, giống như rất sợ có người cướp đi cô.

Nhìn hình ảnh trước mắt, anh không nhịn được cong môi. Hình ảnh này, vô cùng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.