Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Một đêm này, giấc ngủ đến dễ dàng như chưa từng thấy. Với anh là như vậy; với cô cũng là như vậy. Mấy ngày nay, khó khăn như thế nào, ăn ngủ đều không yên, chỉ có trong lòng cả hai là rõ ràng nhất.
Hôm sau, khi ánh bình minh đầu tiên xuyên qua tầng mây bao phủ lấy nước S, thì Hạ Tinh Thần liền tỉnh. Vừa mở mắt ra, thì cái đập vào mắt đầu tiên chính là ngực của người đàn ông to lớn. Mặc dù anh đang mặc áo choàng ngủ, nhưng mà sau một đêm, áo choàng ngủ cũng đã bị buông lỏng, lộ ra một mảng hấp dẫn rạng rỡ. Cô cũng không biết rốt cuộc thì tối hôm qua mình ngủ như thế nào, nửa người nghiêng ở trên giường, nửa người còn lại là nằm lên ngực anh. Từng sợi tóc rối bù mềm mại tán loạn ở ngực anh. Còn có một lọn tóc đang bị anh nắm lấy, đuôi tóc xoắn ở trong ngón tay cảu anh, như là dùng để chơi đùa.
Hạ Tinh Thần xuất thần nhìn gương mặt của người đang ngủ, chua xót đã được tích trữ trong lòng mấy ngày qua, lại khó có thể kiềm chế trào ra ngoài. Vốn tưởng rằng mình nhất định sẽ không để ý đến anh như vậy, nhất định có thể hoàn toàn quên anh như mình đã nghĩ, nhưng mà, đêm qua ở dưới tình huống như vậy, một giây khi gặp lại anh kia, cô biết, lớp tường phòng ngự được xây dựng trong trái tim mình đã bị sụp đổ trong một giây phút đó.
Anh không cần làm cái gì, chỉ xuất hiện ở trong mắt cô vào lúc cô cảm thấy ủy khuất nhất...
Chỉ lần này, mà thôi...
Đang qua loa suy nghĩ, bỗng nhiên anh mở mắt ra. Hạ Tinh Thần đang vùi lấp ở trong suy nghĩ của mình, chưa kịp dời ánh mắt đi, tầm mắt vừa vặn đối diện với anh. Khi nhớ tới tư thế ngủ không quy củ của mình vào giờ phút này, cô lập tức cảm thấy xấu hổ, muốn nhanh chóng ngồi dậy. Dường như Bạch Dạ Kình đã ngờ tới chuyện cô muốn đi, bàn tay rơi vào trên gáy của cô, cố định cô lại, để cho cô không động đậy nữa.
Trong ánh mắt thâm thúy phức tạp của anh, mang theo sự thâm trầm khó có thể nhìn ra được chút cảm xúc nào. Trong lòng Hạ Tinh Thần cảm thấy buồn bã, bách chuyển thiên hồi(*). Đặc biệt là, dưới cái nhìn chăm chú như vậy của anh, khiến cho cô cảm thấy khó có thể chống đỡ.
(*)Bách chuyển thiên hồi: đại ý là tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.
“Thời gian không còn sớm, anh nhanh dậy đi.” Cô mở miệng trước, giọng nói rất nhẹ, cố gắng dời ánh mắt đi một cách tự nhiên nhất: “Em cũng nên đi rồi.”
Bạch Dạ Kình mím chặt môi mỏng, không nói gì, đột nhiên một cánh tay khoá ở cánh tay của cô. Một cánh tay thì dùng sức, kéo cô lên, để cho ánh mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau.
Hạ Tinh Thần trợn tròn mắt, còn chưa phục hồi lại tinh thần, thì ngón tay thon dài của người đàn ông này đã vùi vào những sợi tóc của cô, nắm lấy cái ót của cô, trực tiếp ép mặt của cô xuống.
Nụ hôn, đột nhiên đến. Nụ hôn vừa vội vàng vừa sâu lại vừa bá đạo. Trong lòng Hạ Tinh Thần cảm thấy rất khổ sở, chuyện giữa hai người vốn đã được nói rõ ràng vào lần đó, nhưng hôm nay lại dây dưa không rõ. Cô sợ mình sẽ choáng váng mà mất đi phương phướng, mất đi nguyên tắc. Hai bàn tay nắm chặt thành quả đấm, đập vào bả vai của anh, nhưng anh không những không buông, mà lại còn ôm cô càng chặt hơn, nước mắt của Hạ Tinh Thần lập tức rơi xuống, nóng bỏng khổ sở, rơi vào trên mặt Bạch Dạ Kình.
Anh quay người lại, trực tiếp đặt cô ở dưới người mình. Hạ Tinh Thần khóc càng nhiều hơn, môi của anh, dời đi trong nháy mắt, đôi mắt nhìn cô thật sâu, sau đó, lại tiếp tục hôn tới. Lần này, không còn bá đạo như vừa nãy, mà là dịu dàng, thậm chí còn rất tình cảm. Giống như là anh đang hôn một món bảo bối của mình vậy, là nụ hôn mà chỉ có hai người yêu nhau mới có. Hôn đến trăn trở triền miên như vậy, mỗi một lần tiếp xúc thì lại càng đi sâu vào, đều là khát vọng với cô.
Người đàn ông này... Quá đáng sợ...
Tất cả, đều mê người như vậy, kéo tất cả tâm trí của cô lại, khiến cho những bức tường phòng vệ mà cô đã cố dày công xây dựng sụp đổ chỉ trong khoảnh khắc.
Hôn hôn, trái tim cô đã trầm luân trong nụ hôn đó. Thân thể càng như muốn hòa tan vào vậy, nào còn dư khí lực để giãy giụa?
Cuối cùng, chẳng những để mặc cho anh hôn, hai tay lại khó có thể kiềm chế mà đặt ở trên vai của anh. Bóng tối đang che phủ trái tim, dường như vì nụ hôn này, mà đã tản đi một ít, nhưng mà, tiếp theo một giây sau đó, lại tụ lại nhiều hơn. Cay đắng cùng ngọt ngào, trong ngọt lại tràn đầy vị chua sót, đủ mọi loại mùi vị hỗn tạp, nhu đang gặm nhấ trái tim cô.
Hai người, hôn triền miên một lúc lâu. Dường như từ đầu đến cuối anh còn chưa hôn đủ, một lúc lâu sau cũng không muốn rời khỏi đôi môi của cô.
“Ai nha...” một giọng nói non nớt vang lên, Hạ Đại Bạch che mắt của mình lại.
Hạ Tinh Thần đột nhiên hoàn hồn, quẫn bách đến nỗi mặt đỏ rần, nâng mắt nhìn anh, trong đôi mắt vẫn còn bị một lớp sương mù tình mê ý loạn bao phủ, tay đặt ở cô anh dần buông, đổi thành đẩy anh ra. Lúc này, cuối cùng thì Bạch Dạ Kình cũng thả cô ra, trừng mắt nhìn cái cục nho nhỏ đã cắt ngang chuyện tốt của anh kia, lại dùng ánh mắt sâu hun hút nhìn về phía cô, cô khó khăn quay mặt đi, anh mới ngồi dậy từ trên người cô.
Vén chăn lên, trực tiếp xuống giường.
Hạ Tinh Thần còn có chút xấu hổ nằm ở trên giường, giờ phút này cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Càng không biết sau nụ hôn này, mình nên như thế nào.
Bạch Dạ Kình cột áo choàng ngủ lại lần nữa, đột nhiên quay đầu nhìn cô. Ánh mắt kia, khiến cho trái tim của cô loạn nhịp, tay nắm chặt chăn theo bản năng, không dám nhìn anh. Bạch Dạ Kình cao ngồi ở mép giường, cúi đầu: “Tối nay ở chỗ này chờ anh trở lại. Anh có một số việc muốn hiểu rõ với em.”
“Ừ?” Lúc này, Hạ Tinh Thần mới ngẩng đầu lên nhìn anh: “Chuyện gì?”
Bạch Dạ Kình liếc nhìn Hạ Đại Bạch đang dựng lỗ tai nghe lén ở bên cạnh, anh kéo chăn qua phủ kín con trao, rồi mới nói với Hạ Tinh Thần: “Anh phải nói rõ tâm tư của anh.”
“Tâm tư gì?”
“Đêm hôm đó em đã thẳng thắn nói với anh…” nói đến đây, anh không nói thêm nữa. Hạ Tinh Thần giật mình, bỗng nhiên hiểu ra. Đêm đó, cô từng nói hảo cảm không khác nào là yêu, Anh là muốn hiểu rõ phần tâm tư này?
“Vậy nếu như anh hiểu rõ, sau đó thì sao?” Cô truy hỏi.
Bạch Dạ Kình nhìn cô, ánh mắt thâm thúy. Rồi sau đó, đứng dậy, chỉ nói lại hai chữ: “Nói sau.”
... ... ... ...
Người đàn ông này đúng là bá đạo. Anh vẫn giữ thói quen trước sau như một nắm giữ tất cả quyền chủ động, cho nên ở trong thế giới tình cảm, tất nhiên anh cũng có thói quen do anh làm chủ. Là yêu hay là hảo cảm, không thể do cô tự tiện định nghĩa, mà phải do chính anh hiểu rõ mới được. Hạ Tinh Thần cố gắng để cho mình không suy nghĩ đến đáp án của anh là như thế nào, có một số việc không phải chỉ dựa vào miệng nói mà còn phải dựa vào tâm trí. Bạch Dạ Kình tốt với mình, trong lòng cô biết rất rõ, nếu không cũng sẽ không lún sâu vào cái kết tử này đến bây giờ. Chỉ là, anh sắp thuộc về một người phụ nữ khác, đây là sự thật không thể chối cãi. Ở trước mặt hôn nhân, tất cả cảm tình dù sâu hay nông, cũng đều chỉ là hư vô mà thôi, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Tâm trạng của cô rất nặng nề.
Hạ Đại Bạch ló đầu nhỏ vào trong chăn, cười đùa nhìn cô: “Đại Bảo, tối nay mẹ sẽ ở đây mà chờ tiểu Bạch sao?”
Hạ Tinh Thần gật đầu: “Chờ.” phải đợi. Cho dù tối nay mình không ở nơi này, lấy sự bá đạo của Bạch Dạ Kình, thì anh vẫn sẽ đi tìm cô. Nếu kết quả vẫn vậy, thì cô cũng không muốn nhọc công làm gì, cần gì phải vô cớ chọc anh tức giận?
Nửa người của Hạ Đại Bạch nằm ở trên người cô, nghiêng đầu nhỏ, nhìn cô: “Đại Bảo, nếu không sau này mẹ cũng ở đây đi, tiểu Bạch sẽ không đuổi mẹ đi. Ba là chủ nhân nơi này, cho dù ba tìm mẹ ghẻ cho còn, thì khẳng định mẹ ghẻ cũng không dám đuổi mẹ.”
Trong lòng Hạ Tinh Thần cảm thấy cực kỳ chua xót, sờ đầu nhỏ của con, không đáp lại lời này, chỉ nói: “Bây giờ còn sớm như vậy, con có muốn ngủ nữa không hay?”