Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 140: Chương 140: Chương 140: Gặp lại Lan Đình Phu nhân (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trong lòng Hạ Tinh Thần cảm thấy cực kỳ chua xót, sờ đầu nhỏ của con, không đáp lại lời này, chỉ nói: “Bây giờ còn sớm như vậy, con có muốn ngủ nữa không hay?”

Tối hôm qua cô ngủ rất say, nên lúc này không cảm thấy buồn ngủ nữa. Chỉ là, đến giờ vẫn không nghĩ ra, tối hôm qua rõ ràng là mình gọi xe taxi, sao lại hồ đồ gọi điện thoại cho anh. Cũng không nghĩ rằng mình lại bị anh dẫn tới phủ Tổng thống, rồi cùng anh hồ đồ ngủ lại một đêm. Cũng may, anh là người rất quy củ, không làm gì cả.

“Là thật là mệt à nha!!!” Hạ Đại Bạch lười biếng ngáp, xoay người, nằm ngang xuống, rồi sau đó chính nhi bát kinh(*) nói: “Đại bảo, con cảm thấy hình như Tiểu Bạch có chút thích mẹ.”

(*)Chính nhi bát kinh: nghiêm túc, đứng đắn.

Hạ Tinh Thần nhìn cậu.

“Tối hôm qua con mượn máy vi tính của Tiểu Bạch, bảo là muốn cho mẹ coi mắt, kết quả là Tiểu Bạch tức giận, còn đánh con.” Nhớ tới cái này, cậu nhóc liền thở phì phò, không quên tố cáo: “Con cảm thấy Tiểu Bạch thật sự là một kẻ đại bại hoại, ba có thể tìm vợ nhưng lại không cho phép mẹ nói chuyện yêu thương.”

Hạ Tinh Thần không lên tiếng, chỉ như có điều suy nghĩ mà thôi. Hạ Đại Bạch không nghe được âm thanh phụ họa, dùng đôi mắt to tròn nhìn cô: “Đại Bảo, mẹ cảm thấy con nói có đúng hay không “

Cô hoàn hồn lại: “Đúng vậy, là thật quá đáng.”

Hai người hàn huyên với nhau được một lúc, thì Hạ Đại Bảo lại bắt đầu buồn ngủ. Nhưng Hạ Tinh Thần vẫn không cảm thấy buồn ngủ, cô rời giường, chuẩn bị xuống tầng dưới đi ăn sáng. Bạch Dạ Kình đã đi từ sớm, trừ công việc chính ra, còn phải bận bịu chuyện đính hôn, có lẽ là bề bộn nhiều việc.

Hạ Tinh Thần vừa mới xuống tầng dưới, đã thấy người giúp việc đang bắc thang ở cửa, có vài người cầm chữ hỷ trong tay, đang định treo lên trên tường. Đồ vật rất truyền thống, tạo không khí đặc biệt vui mừng.

“Đừng dán vội, thả xuống trước đã.” Quản gia thấy cô xuống, nhanh chóng bảo người giúp việc gỡ mấy thứ đồ kia xuống. Hạ Tinh Thần biết quản gia là sợ trong lòng cô cảm thấy khó chịu, cô lắc lắc đầu: “Không liên quan, cứ treo đi, còn không tới mấy ngày nữa, nếu như bây giờ còn không bố trí, chỉ sợ là không kịp rồi.”

Cô đứng ở chỗ này, thật đúng là tràn đầy châm trọc. Cô cũng chỉ có thể tự trách mình, tối hôm qua gọi nhầm số điện thoại, sáng nay không đủ kiên định để cự tuyệt nụ hôn của anh, thế nên mới đẩy mình vào trong hoàn cảnh khó chịu như vậy.

Người giúp việc đứng ở cửa cầm chữ 囍 (HỶ) không biết nên nghe theo ai, nên nhìn quản gia. Quản gia lại nhìn cô. Cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Không liên quan.”

Lúc này, Quản gia mới gật đầu với người giúp việc đứng ở cửa, tỏ ý bọn họ dán lên. Hạ Tinh Thần không nhìn nữa, chỉ lặng lẽ đi về phía phòng ăn. Quản gia theo sau lưng, nói: “Thật ra thì đây không phải là ý của Tổng thống tiên sinh, là lão phu nhân cho người đưa tới. Nói đây là chữ 囍. Truyền thống cũ, nhất định phải bố trí như vậy. Qua mấy ngày nữa, lão phu nhân muốn tự mình tới để kiểm tra, nếu như không dán lên, có lẽ sẽ không vui.”

Hạ Tinh Thần chỉ gật đầu, không lên tiếng. Thật ra thì treo hay không treo, hay là ý của ai, thì cô cũng không có tư cách để ý. Ở trong phủ này, ngoại trừ là mẹ đẻ của Hạ Đại Bạch ra, thì cô không có thân phận gì khác.

Cho tới bây giờ cũng chỉ là như vậy.

Hạ Tinh Thần ăn sáng, lúc ăn được một nửa, điện thoại di động reo lên. Cô nhìn màn hình, trên màn hình nhảy ra hai chữ “Hứa Nham”, cô ngẩn người, không nhận điện thoại. Mặc dù tối hôm qua uống nhiều rượu, nhưng mà chuyện Hứa Nham ở ngay trước mặt các trưởng bối Hạ gia nói lời từ hôn, cô vẫn còn nhớ rõ. Lý Linh đã chỉ thẳng tay vào mặt cô, nếu như cô không giữ khoảng cách với anh nữa, thì chỉ có nước rước họa vào thân.

Hứa Nham gọi điện thoại đến, sau khi cô không nhận, thì anh ta cũng không gọi lại nữa. Hạ Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới buông chén đĩa xuống, điện thoại di động lại vang lên. Vang lên một âm thanh ngắn ngủi. Cô nhìn lại, là tin nhắn mà anh ta gửi đến.

Hạ Tinh Thần suy nghĩ rồi mở ra.

[Tinh Thần, sự im lặng của em, là để trả lời cho tin nhắn mà anh gửi cho em tối hôm qua sao? Nếu đó là những gì anh nghĩ, thì anh đã hiểu rồi.]

Tin nhắn tối hôm qua?

Tin nhắn gì?

Hạ Tinh Thần mở phần tin nhắn của điện thoại di động ra, nhưng không tìm được tin nhắn của Hứa Nham. Có lẽ, tối hôm qua lúc anh ta gửi tin nhắn tới, thì cô đang ngủ. Như vậy, cái tin nhắn này, sao bỗng dưng lại vô cớ biến mất vậy?

Là Bạch Dạ Kình chạm vào điện thoại di động của mình

Hạ Tinh Thần muốn… thôi, vậy cũng tốt, mình không thấy, thì càng giúp mình tiết kiệm được bận tâm và khổ não. Hạ Tinh Thần vẫn không trả lời lại tin nhắn của Hứa Nham. Loại tình cảm này, phải bỏ ra thì mới được đáp lại, mới có thể kéo dài, mới cảm thấy có ý tứ. Bây giờ Hứa Nham đụng phải vách tường của mình, chắc hẳn cũng sẽ không giữ được quá lâu, tự nhiên sẽ buông tha cho thôi.

Cả buổi trưa, Hạ Tinh Thần cùng làm bài với Hạ Đại Bạch. Dưới tầng vẫn còn đang nháo nhiệt treo những thứ đồ chúc mừng kia, con tỏ ra đặc biệt không vui, sau khi xuống lầu ăn cơm trưa, thì tránh ở trong phòng không chịu đi xuống nữa.

Hạ Tinh Thần cũng không biết nên làm sao để trấn an cậu bé, chỉ có thể trầm mặc phụng bồi cậu. Cũng không biết đến lúc nào thì Bạch Dạ Kình mới trở lại.

Lúc cô tựa vào cửa sổ suy nghĩ lung tung, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Là Trì Vị Ương gọi điện thoại đến.

“Tinh Thần, buổi tối đi ăn cơm tối với mình đi.” Trì Vị Ương ở bên kia mở miệng, giọng nói thờ ơ, tỏ ra đặc biệt buồn bã. Hạ Tinh Thần hỏi: “Sao cậu giống như cả đêm không ngủ vậy.”

“Đúng là một đêm không ngủ.” Trì Vị Ương hỏi: “Cậu đang ở đâu, mình vừa mới đến nhà cậu, nhưng không thấy cậu đâu.”

Hạ Tinh Thần không trả lời cô, chỉ nhìn thời gian, đã là 4 giờ chiều, từ nơi này đi ra ngoài cũng phải mất hơn một giờ: “Không phải cậu muốn mình ăn cơm tối cùng cậu sao, cậu chọn địa điểm đi, bây giờ mình sẽ đón xe tới.” Dù sao thì Bạch Dạ Kình nhất định sẽ không trở lại vào lúc ăn cơm tối.

“Hôm nay lạnh, chúng ta đi ăn lẩu cay đi, lâu lắm rồi chưa ăn.”

“Không thành vấn đề. Vậy 5h30’ chúng ta có mặt ở của hàng trong hẻm nhỏ gần Ocean city nhé.”

“Được.”

Thật ra thì Hạ Tinh Thần cảm nhận được, trong lòng Trì Vị Ương đang có chuyện. Đại khái, vẫn là có liên quan đến bác sỹ Phó đi.

Cô vào phòng ngủ của mình thay quần áo. Bên ngoài bây giờ đã lạnh hơn rồi, cô mặc áo sơ mi rồi khoác thêm áo khoác, sau đó mới ra cửa. Mới đi ra khỏi phòng ngủ, Hạ Đại Bạch đã chạy tới ôm chân cô: “Đại Bảo, mẹ không đợi tiểu Bạch trở về sao? Tiểu Bạch nói muốn mẹ chờ mà.”

“Mẹ có hẹn với mẹ nuôi, ăn xong cơm tối thì sẽ về đây.” Hạ Tinh Thần ngồi xổm xuống ôm con, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Con ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập, buổi tối mẹ sẽ về.”

Hai người phụ nữ nói về đề tài tư mật của mình, nếu mang theo trẻ con, thì sẽ không nói chuyện thoải mái được. Hạ Tinh Thần không muốn mang Hạ Đại Bạch đi cùng. Hạ Đại Bạch không yên lòng ôm cổ cô: “Mẹ nói rồi đó nhé, buổi tối nhất định phải về đây, con sẽ chờ ở đây. Nếu như mẹ không trở lại, con sẽ không ngủ.”

“Biết rồi.”

Hạ Tinh Thần hôn lên gò má của cậu, sau đó mới buông cậu ra, để tài xế đưa mình ra cửa.

Lúc này, đã có rất nhiều người xếp hàng ở bên ngoài. Lúc cô đến, Trì Vị Ương đang cầm dãy số đứng ở đó vẫy tay: “Nơi này.”

Hạ Tinh Thần ngồi xuống ở bên cạnh cô, liếc nhìn cô, liền nhìn ra. Vành mắt của cô đã thâm đen.

“Sao vậy?”

“Tinh Thần, hình như mình đã làm sai chuyện.” Trì Vị Ương sóng vai ngồi xuống với cô, cằm tỳ ở trên vai cô. Cả người ủ rũ cúi đầu, giống như là quả bóng bị xì hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.