Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 143: Chương 143: Chương 143: Động lòng (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Nhóm máu P sao?” Hạ Tinh Thần ngắt lời bác sĩ: “Phu nhân cần nhóm máu P sao?”

“Đúng vậy! Chẳng lẽ cô. . .” Bác sĩ quay đầu, khó tin nhìn Hạ Tinh Thần.

Hạ Tinh Thần gật đầu: “Đúng vậy, tôi thuộc nhóm máu P!”

Bác sĩ mừng rỡ: “Thật sao? Nhóm máu P rất hiếm, 100 vạn người không có được một người. Ở trong nước S của chúng ta cũng không có được 10 người đâu!”

Hạ Tinh Thần gật đầu lần nữa: “Tôi lại đúng là một trong số mười người đó!”

“Đây chính là phúc lớn của phu nhân rồi!” Bác sĩ nói: “Vậy bây giờ, tôi sẽ chuẩn bị để cô hiến máu.”

Bác sĩ vừa nói, đã đi về phía trước. Nhưng sau đó, đột nhiên xoay đầu lại, nghiêm túc hỏi: “Tiểu thư, cô và vị phu nhân kia, không phải có họ hàng chứ?” Nếu người có quan hệ thân thiết, khi truyền máu rất dễ xảy ra biến chứng. Khi đó hậu quả rất nghiêm trọng, cô nên biết rõ điều này.” Mọi người đừng bị những bộ phim truyền hình lừa gạt. Trên thực tế, anh chị em trong họ hàng không thể truyền máu cho nhau.

Dự Trạch Nam nghe thấy vậy, sắc mặt hơi thay đổi, vừa định nói cái gì thì đã nghe thấy Hạ Tinh Thần khẳng định: “Yên tâm đi, chúng tôi không có quan hệ ruột thị gì!”

“Vậy thì tốt! Cô đi với tôi!” Bác sĩ nói.

“Tinh Thần!” Dự Trạch Nam mở miệng, dường như có gì muốn nói với cô nhưng Hạ Tinh Thần đã nói: “Có chuyện gì để tôi ra rồi nói!”

Trì Vị Ương cũng nói: “Để cô ấy đi đi. Tình trạng của vị phu nhân kia cũng khẩn cấp!”

Dự Trạch Nam định nói gì nhưng Hạ Tinh Thần đã đi cùng bác sĩ vào phòng truyền máu. Dự Trạch Nam đành nuốt những lời kia vào trong bụng.

. . .

Lúc Bạch Dạ Kình trở về phủ Tổng thống cũng không phải quá muộn. Sau khi vào nhà thì không thấy đôi giày cao gót quen thuộc khiến sắc mặt anh tối lại rất nhiều.

“Cô ấy đâu rồi?” Anh hỏi quản gia, cởi áo vest đưa cho người giúp việc cầm.

“Hạ tiểu thư nói, tối hôm nay có hẹn cho nên. . .cô ấy đi ra ngoài ạ!” quản gia lo lắng trả lời.

Bạch Dạ Kình vừa nghe thấy chữ ‘có hẹn’ sắc mặt anh lạnh lẽo như băng. Cô lại thất hứa với anh, chẳng lẽ đi gặp Hứa Nham sao? Cho dù tin nhắn của Hứa Nham gửi tối qua anh đã xoa nhưng chắc chắn tên đó sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định như vậy.

“Tiểu Bạch, ba về rồi sao?” Giọng nói của Hạ Đại Bạch vang lên từ trên lầu.

Sắc mặt Bạch Dạ Kình rất tệ, không quan tâm đến cậu. Vừa thấy khắp nhà treo đầy chữ ‘Hỷ” đỏ, lại càng tức giận hơn: “Đây là cái gì thế này? Mau vứt đi cho tôi!”

Rất gai mắt, nhìn mà thấy phiền!

Quản gia khó xử: “Đây là đồ mà lão phu nhân mới đưa tới sáng nay. Nói là để cho không khí vui vẻ một chút!”

“Ai thấy vui chứ? Con thấy vui à?” Bạch Dạ Kình hỏi con trai.

“Không có! Đại Bảo cũng không thích!”

Bạch Dạ Kình nhìn quản gia. Quản gia lập tức nói: “Dạ, để tôi kêu người tháo ra!”

Anh hừ mũi một tiếng rồi lên lầu. Hạ Đại Bạch đi bên cạnh anh: “Tiểu Bạch, chúng ta đi đón Đại Bảo có được hay không? Đã muộn thế này rồi mà Đại Bảo chưa về, mẹ cũng không có xe!”

“Tại sao ba lại phải đi đón một người phụ nữ thường xuyên thất hứa như vậy chứ?” Nhắc đến chuyện này, giọng Bạch Dạ Kình rất tệ. Trên thực tế, bây giờ, anh rất muốn đi tìm người phụ nữ kia rồi đánh cho cô một trận thật đau mới đủ giải hận trong lòng anh!

“Ai bảo Đại Bảo không giữ lời chứ? Mẹ không phải vậy đâu!”

Bạch Dạ Kình hừ một tiếng: “Bây giờ đang hẹn hò với người đàn ông khác, không phải thất hứa là gì?”

Hạ Đại Bạch ngửa đầu nhìn anh rồi cười khanh khách, đôi mắt đen nhánh sáng ngời: “Tiểu Bạch, ba rất thích Đại Bảo, có đúng hay không? Ba tức giận như vậy nhất định đang ăn giấm của Đại Bảo nhà chúng ta rồi!”

“. . .” Bạch Dạ Kình ngẩn ra, rồi chớp chớp mắt, khuôn mặt lạnh lùng: “Con làm xong bài tập rồi sao? Nếu chưa xong, mau đi làm tiếp cho ba!”

“Tiểu Bạch, ba thật là ngốc!” Hạ Đại Bạch nói: “Đại Bảo rõ ràng đi gặp mẹ nuôi. Hơn nữa, mẹ đã hứa với con tối nay sẽ trở lại. Từ trước tới giờ mẹ không hề thất hứa với con!”

Bạch Dạ Kình dừng bước: “Con nói cái gì?”

“Không nói gì cả! Con đi làm bài tập đây!” Hạ Đại Bạch nghịch ngợm làm mặt quỷ rồi chạy bình bịch vào phòng của mình, đóng cửa lại.

Có nghĩa là. . .không phải cô ấy đi gặp Hứa Nham sao?

Lúc Bạch Dạ Kình phản ứng thì chân mày cũng giãn ra. Liếc nhìn đồng hồ, cũng đã chín giờ hơn rồi. Cô về phủ Tổng thống cũng có chút khó khăn.

Anh bước về phòng mình, cởi áo sơ mi, thay quần áo đơn giản rồi đi xuống.

. . .

Hạ Đại Bạch gục đầu làm bài tập. Một lúc sau, cửa phòng bị đẩy ra, người nào đó đi vào, ngồi xuống bên cạnh bàn học của cậu bé.

“Ba, ba đi ra ngoài đi, con phải làm bài tập, ba đừng quấy rầy con!” Hạ Đại Bạch cũng không ngẩng đầu lên mà mở miệng đuổi người.

Bạch Dạ Kình tiện tay cầm quyển vở của cậu lên: “Ba vào kiểm tra bài tập của con!”

“Không cần làm phiền đến ba! Bình thường ba bận rộn ngày đêm cơ mà. Bình thường có Đại Bảo và bác quản gia giúp con kiểm tra bài tập rồi! Ngay cả thầy giáo cũng nói con viết rất đẹp!” Hạ Đại Bạch vừa nói, rút quyển vở bài tập từ trong tay anh ra.

Bạch Dạ Kình có chút tức giận, vứt di động đến trước mặt nhóc.

“Gọi điện thoại!” Anh nói.

“Gọi cho ai?”

“. . .Con biết rồi mà con hỏi sao? Vừa rồi không phải nói muốn đi đón Đại Bảo của con à?” Thằng nhóc thối này, càng ngày càng đáng ghét.

“Tiểu Bạch, không phải ba vừa nói không đi đón Đại Bảo sao? Dù sao ngày mai con cũng có thể gặp Đại Bảo. Đại Bảo không về cũng chẳng sao cả. Với lại, con cũng không có việc gì cần tìm mẹ cả!” Hạ Đại Bạch thản nhiên nói. Cầm bút tiếp tục viết.

Bạch Dạ Kình cảm thấy anh không thể nói được thằng nhóc này, tức giận muốn chết.

“Được, con không gọi thì thôi. Dù sao, ba cũng sắp sửa đính hôn với người đàn bà khác. Đến lúc đó, con cứ việc gọi người đàn bà khác là mẹ đi!” Anh vừa nói vừa đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.

Hạ Đại Bạch đặt bút xuống, trợn mắt nhìn anh. Một giây sau, ngoan ngoãn cầm di động bấm số.

Một lúc sau, khi di động được kết nối. Cũng không biết đầu dây bên kia nói gì mà Hạ Đại Bạch thở dài một tiếng: “Đại Bảo, mẹ không sao chứ? Rõ ràng là hẹn gặp mẹ nuôi, tại sao lại vào bệnh viện chứ?”

“Chuyện gì xảy ra?” Anh hỏi, giọng nói trầm thấp.

Bên kia, Hạ Tinh Thần không nghĩ rằng đột nhiên lại nghe thấy giọng nói của anh. Cô hơi sững sờ một chút, nhẹ giọng nói: “Anh bảo Đại Bạch đừng lo lắng, em chỉ truyền máu cho người khác mà thôi!”

Bạch Dạ Kình khẽ ‘ừ’ một tiếng, bàn tay cũng thả lỏng hơn. Anh nhìn thằng bé ngước mặt nhìn anh, vẻ mặt cậu nhóc cực kỳ lo lắng. Anh nhẹ vỗ lên bả vai nhỏ của cậu: “Không sao đâu, chỉ hiến máu cho người khác thôi!”

Ừm! Nhóm máu P còn hiếm hơn nhóm máu RH âm tính rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.