Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hạ Đại Bạch nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Làm bài tập đi!” Bạch Dạ Kình gõ lên mặt bàn, nói với thằng nhóc. Cầm di động rồi đi ra ngoài. Hạ Đại Bạch không nói gì. Ba thật là quá đáng! Lợi dụng nhóc xong xuôi thì xoay người rời đi.
Bạch Dạ Kình rời khỏi phòng trẻ em, mới nói: “Con trai em bảo anh đi đón em!”
“Không cần đâu! Dư Trạch Nam nói lát nữa anh ta sẽ đưa em về. Muộn như vậy rồi, em sẽ về chỗ của em. Có chuyện gì ngày mai chúng ta nói sau nhé?” Bây giờ quả thật quá muộn rồi nếu còn đến phủ Tổng thống nữa thì chắc cũng phải 11 giờ hơn.
“Dư Trạch Nam?” Bạch Dạ Kình trầm giọng hỏi.
“Lan Đình phu nhân bị bệnh, cần truyền máu, em và anh ấy vô tình gặp. . .” Hạ Tinh Thần cảm thấy giọng điệu của cô như đang giải thích vậy. Cô cũng không biết tại sao mình phải làm như vậy.
“Mấy người ở bệnh viện nào?” Giọng nói Bạch Dạ Kình tốt hơn rất nhiều.
Hạ Tinh Thần nói địa chỉ, không nói gì nữa, Bạch Dạ Kình đã cúp điện thoại.
Sau đó, rất nhanh một chiếc xe từ trong phủ Tổng thống phóng ra ngoài, biến mất trong bóng đêm. Hạ Đại Bạch kiễng chân nhìn qua cửa sổ, lắc lư đầu nhỏ, chẹp chẹp vài tiếng: “Tiểu Bạch quá ngốc nghếch, khẩu thị tâm phi!”
Ngoại miệng vẫn không thừa nhận thật ra thì trong lòng thật sự muốn đón Đại Bảo biết bao nhiêu chứ?
. . .
Hạ Tinh Thần còn bị thiếu máu, sau khi rút máu, cả người càng yếu ớt, sắc mặt tái nhợt.
“Sao rồi?” Trì Vị Ương tới đỡ cô: “Cậu đã bị thiếu máu, bây giờ lại còn bị rút máu, nhất định sẽ có chút choáng váng!”
“Ừ!” Hạ Tinh Thần gật đầu.
Dư Trạch Nam bóc một hộp sữa, cắm ống hút cho cô: “Vừa rồi tôi mua ở quầy bán tiện lợi. Hơi lạnh, em uống tạm một ngụm đi. Bây giờ ở bệnh viện không tìm được sữa nóng!”
“Cảm ơn!”
“Ngồi xuống trước đi!” Dư Trạch Nam nói. Đợi sau khi Hạ Tinh Thần ngồi xuống, anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô, cân nhắc một lúc lâu, anh mới nghiêm túc nhìn cô: “Tinh Thần, có một chuyện, tôi cảm thấy tôi muốn nói em. . .”
“Gì vậy?” Hạ Tinh Thần mơ màng nhìn anh ta. Trì Vị Ương cũng nhìn anh ta.
“Chính là. . .” Dư Trạch Nam vừa định mở miệng, cửa phòng cấp cứu đã được mở ra, y tá vội vàng từ bên trong đi ra. Lần này, sắc mặt cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Dư Trạch Nam định mở miệng thì hơi dừng lại, cả ba người vội vàng đứng dậy.
“Tình hình như thế nào rồi?”
“Tình hình phu nhân không còn nghiêm trọng, máu đã đông rồi. Cho nên, phu nhân không cần lượng máu của tiểu thư nữa!”
“Vậy thì tốt quá!” Hạ Tinh Thần vui vẻ, không tự kiềm chế. Trì Vị Ương và Dư Trạch Nam cũng thở phào nhẽ nhõm.
“Vậy phu nhân có thể lúc nào xuất viện?” Dư Trạch Nam hỏi.
“Tối nay vẫn cần ở lại viện quan sát. Nếu như không phát sinh chuyện gì thì ngày mai có thể xuất viện.”
“Được!” Dư Trạch Nam gật đầu. Lúc này, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Dư Trạch Nam xuống dưới lầu làm thủ tục nhập viện. Hạ Tinh Thần đi theo, hỏi: “Không phải vừa rồi anh định nói gì với tôi sao?”
Dư Trạch Nam trầm ngâm một giây rồi lắc đầu: “Bị người ta cắt ngang, cho nên tôi quên mất rồi!”
“Anh muốn chọc tôi vui đúng không?”
“Có thể! Nhưng thật sự phải nói tiếng cảm ơn với em!” Dư Trạch Nam trả lời. Nhớ tới cái gì đó, lại nghiêm túc nhìn cô: “Nhóm máu của em đặc biệt như vậy. Sau này phải tự chăm sóc bản thân, đừng để xảy ra chuyện gì. Nếu không, thì ai có thể hiến máu cho cho em đây?”
Hạ Tinh Thần cười: “Không nhìn ra Nhị thiếu gia như anh cũng còn biết quan tâm đến người khác đó!” Ban đầu, lúc sinh Hạ Đại Bạch, cô mất máu quá nhiều. Bởi vì nhóm máu quá hiếm, thiếu chút nữa cô đã chết trên trên bàn mổ. Có lẽ là do quá may mắn, bệnh viện kia còn đúng một túi máu nhóm P nên cô đã giữ lại được mạng sống.
“Không quan tâm đến em nữa!” Dư Trạch Nam xua tay: “Em ngồi đi, vừa mới hiến máu, sắc mặt khó coi quá đi mất!”
. . .
Chờ khi Lan Đình phu nhân rời khỏi phòng cấp cứu vào phòng bệnh thường, Dư Trạch Nam muốn đưa Hạ Tinh Thần và Trì Vị Ương về thì Hạ Tinh Thần lắc đầu: “Đợi thêm lát nữa!”
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ: “Sắp mười giờ rồi!”
Dư Trạch Nam hỏi: “Em đang đợi ai sao?”
Cô yên lặng, không nói gì. Nếu anh đã hỏi địa chỉ. . .chắc là anh sẽ tới sao?
“Vậy tôi đưa Trì tiểu thư về trước!” Dư Trạch Nam liếc nhìn Trì Vị Ương. Trì Vị Ương khoách túi, Dư Trạch Nam dặn dò Hạ Tinh Thần: “Em chăm sóc phu nhân giúp tôi nhé!”
“Ừ!” Cô gật đầu!
Bên ngày, hai người vừa đi thì đã thấy một nhóm người đi từ xa tới. Người đi đầu khiến cho Hạ Tinh Thần đứng lên. Mà người đàn ông đi bên cạnh anh khiến sắc mặt Trì Vị Ương hơi thay đổi. Trong mắt cô hơi chột dạ, theo bản năng hơi né người.
Bạch Dạ Kình tới, đi đến bên cạnh anh là Phó Dật Trần. Dư Trạch Nam biết mình đoán không sai, người Tinh Thần chờ đúng là Bạch Dạ Kình.
“Nhị thiếu gia, chúng ta đi thôi!” Trì Vị Ương nói nhỏ một tiếng. Dư Trạch Nam cũng không phát hiện cô ấy có gì khác thường, hoàn hồn, gật đầu một cái, đi tới trước mặt Bạch Dạ Kình thì dừng lại nói chuyện vài câu với hai người họ.
Trì Vị Ương cúi đầu, cùng chào hỏi với Bạch Dạ Kình, né người muốn đi. Nhưng cô chưa đi được một bước thì đã bị Phó Dật Trần kéo tay giữ lại. Lần này, Trì Vị Ương hơi ngẩn người. Ở bên cạnh, có hai người đàn ông cũng nhìn hai người họ.
“Chờ ở đây một chút! Lát nữa tôi đưa em về!”
Trì Vị Ương cố gắng rút tay ra, định từ chối nhưng sức lực Phó Dật Trần rất lớn, không buông tay. Dư Trạch Nam hơi nhếch mày: “Bác sĩ Phó, Trì tiểu thư là bạn tôi, tôi đang định đưa cô ấy về!”
“Không cần phiền phức như vậy! Tôi đưa cô ấy về là được rồi!”
Dư Trạch Nam nhíu mày, xem ra, tối nay anh ta đỡ tốn công rồi.
. . .
Nhóm người tiến vào phòng bệnh của Lan Đình phu nhân. Bạch Dạ Kình tới thăm dò, Phó Dật Trần kiểm tra cẩn thận cho phu nhân.
“Thật ra thì chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không ngờ rằng mọi người đều biết!” Lan Đình phu nhân nói với Bạch Dạ Kình.
Bạch Dạ Kình tự mình đỡ phu nhân dậy: “Chuyện của ngài cũng không phải là chuyện nhỏ. Hai ngày này, hai người yên tâm nghỉ ngơi thôi. Lúc nào ngài muốn trở về nước M thì ngài nói trước một tiếng, tôi sẽ chuẩn bị máy bay đưa ngài về!”
“Làm phiền cậu rồi!”
Hạ Tinh Thần ở bên cạnh cũng có thể nhìn ra được quan hệ giữa Lan Đình phu nhân và Bạch Dạ Kình rất tốt. Phu nhân đi tìm con, theo lý mà nói nếu đã giao cho anh, thì dựa vào thân phận Tổng thống của anh ta, còn có thể tìm được nhanh hơn so với Dư Trạch Nam mới đúng. Nhưng có lẽ, chắc là vì anh quá bận rộn, phu nhân cũng không muốn làm phiền anh.
Đợi đến khi Phó Dật Trần xem lại tất cả kết quả xét nghiệm của phu nhân, sau khi xác nhận bệnh tình không nhiêm trọng lắm thì cũng rời đi.
Lần này đi ra ngoài, Bạch Dạ Kình chỉ dẫn Phó Dật Trần theo. Phó Dật Trần phụ trách đưa Trì Vị Ương về còn Hạ Tinh Thần lên xe Bạch Dạ Kình.
Hạ Tinh Thần quay đầu nhìn xe Phó Dật Trần cho đến khi nó hoàn toàn biến mất, cô mới hoàn hồn lại.
“Bác sĩ Phó. . .đã kết hôn rồi sao?” Hạ Tinh Thần hỏi anh.
Bạch Dạ Kình chỉ nhìn phía trước: “Có lẽ vậy!”
“Có lẽ?” Hạ Tinh Thần kinh ngạc với đáp án của anh: “Không phải hai anh rất thân nhau sao?”