Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 145: Chương 145: Chương 145: Động lòng (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Có lẽ?” Hạ Tinh Thần kinh ngạc với đáp án của anh: “Không phải hai anh rất thân nhau sao?”

“Trước kia đã nghe thấy cậu ta đề cập tới chuyện kết hôn với một người phụ nữ. Nhưng sau đó cũng không thấy cậu ta tổ chức hôn lễ. Sau đó, cũng chưa gặp vợ cậu ta. Túc Diệp nói muốn gặp vợ cậu ta một lần nhưng cậu ta vẫn nói sau này có cơ hội thì nói sau!”

Thật là quái dị!

Hạ Tinh Thần nghĩ. Trong lòng có chút lo lắng cho Vị Ương. Yêu một người đàn ông đã kết hôn, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt.

“Còn em? Sao em lại quen với phu nhân? Lại còn ăn cơm tối cùng nhau chứ?” Bạch Dạ Kình hỏi.

Lúc này, Hạ Tinh Thần mới hoàn hồn: “Lần trước có dịp gặp nhau một lần ở buổi đấu giá từ thiện. Hôm nay lại vô tình gặp. Nhưng mà, rốt cuộc phu nhân mắc bệnh gì, nghiêm trọng lắm sao?”

Bạch Dạ Kình không trả lời, lại nói: “Dường như em rất quan tâm đến bà ấy!”

“Không biết tại sao, thấy bà ấy vẫn luôn đi tìm con gái bị thất lạc, em cảm thấy rất đau lòng. Có thể bởi vì em không có mẹ!”

“Con gái mất tích?” Bạch Dạ Kình nhìn cô: “Nhiều năm như vậy rồi anh chưa hề biết bà ấy đã kết hôn!”

“Thật sao? Nghe nói đứa bé vừa sinh ra thì đã bị tách ra. Có lẽ. . .” Cô trầm ngâm, giọng nói trầ thấp: “Có lẽ giống như em, là bà mẹ đơn thân!”

Bạch Dạ Kình nhìn chăm chú Hạ Tinh Thần. Một bà mẹ đơn thân gặp rất nhiều khổ sở. Hôm đó, thái độ của Hạ Tinh Không và Lý Linh Nhất rất rõ ràng. Dáng vẻ tủi thân của cô ấy khiến anh cảm thấy đau lòng. Anh muốn ôm cô thật chặt vào trong lòng để yêu thương cô.

Cái này cũng chỉ bởi vì anh có chút ‘cảm tình’ với cô sao?

Xe tiếp tục đi về phía trước. Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng: “Phu nhân có nói với em, con gái mất tích của bà ấy chừng bao nhiêu tuổi không?”

“Chuyện cụ thể như thế nào em cũng không hỏi kỹ. Bởi vì đó là nỗi đau của bà ấy, em cũng không tiện hỏi nhiều.” Hạ Tinh Thần nhìn anh: “Sao vậy?”

“Cũng không có gì. Chỉ là nhiều năm trước, phu nhân và chú anh đã từng thầm yêu nhau. Nếu như thật sự phu nhân sinh con cho chú như vậy thì chú anh cũng có con. Anh cũng cảm thấy vui vẻ và yên tâm hơn. Nhưng mà tất cả những thứ này chỉ là suy đoán mà thôi!”

“Hóa ra, phu nhân và gia đình anh lại còn có liên quan như vậy!” Hạ Tinh Thần xúc động: “Vậy nếu như anh có thời gian, không ngại giúp đỡ phu nhân một chút chứ?”

“Ừm, anh biết rồi!” Bạch Dạ Kình gật đầu.

Lúc này, Hạ Tinh Thần mới nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã đen kịt. Con đường từ ngoại ô vào thành phố, ánh đèn đường lóe lên: Hạ Tinh Thần trầm ngâm một chút, nói: “Anh đưa em về nhà em đi. . .Có chuyện gì chúng ta có thể nói ở đó!”

Hạ Tinh Thần cũng muốn nói rõ ràng với anh.

“Em vừa mới hiến máu, không cảm thấy chóng mặt sao?” Anh không để ý đến câu hỏi của cô, chỉ hỏi.

“Rất chóng mặt!”

Bạch Dạ Kình vừa lái xe, vừa ấn nút bế cạnh.

Lưng ghế phụ lại hơi ngửa ra, đến một tốc độ thích hợp anh mới đừng nút, trầm giọng nói: “Nếu chóng mặt thì nằm xuống nghỉ một chút đi, nói ít thôi!”

Vậy là. . .đề nghị của cô bị từ chối sao?

Hạ Tinh Thần rất chóng mặt, biết Bạch Dạ Kình chỉ chấp nhận người khác làm theo ý anh, cũng không nói thêm gì nữa. Trên thực tế, cô cũng không có tinh thần nói cái gì. Chỉ chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thỉnh thoảng, cô cũng không thể không suy nghĩ. Rốt cuộc. . .anh có hiểu cô nghĩ gì không?

. . .

Hai người trở về phủ Tổng thống, một trước một sau lên lầu.

Bạch Dạ Kình tắm xong, đi đến phòng của cô thì không thấy ai. Xuống lầu, anh định hỏi cô đâu thì nghe thấy tiếng trẻ con vang lên ngoài vườn hoa và giọng nói dịu dàng của người phụ nữ: “Đại Bảo, mẹ nhìn kia, hai ngôi sao trên kia có phải là con và mẹ không?”

“Ừ, ngôi sao lớn là mẹ, còn nhỏ hơn là Đại Bạch của chúng ta!”

“Nhưng mà, không có Tiểu Bạch sao?”

“. . .” Cô không trả lời.

Hạ Đại Bạch lại tự trả lời: “Được rồi, Tiểu Bạch không có ở đây cũng chẳng sao cả. Dù sao. . .ba nói phải tìm mẹ ghẻ cho con rồi. Hôm nay, ba còn nói với con, sẽ cưới người đàn bà khác. . .A. . .”

Hạ Đại Bạch vừa nói thì cổ áo đã bị xách lên.

“Á ~ Tiểu Bạch?” Hạ Đại Bạch quay đầu nhìn lại, vội vàng quờ quạng hai tay: “Đại Bảo, cứu mạng! Tiểu Bạch lại bắt nạt con!”

“Anh đừng như vậy!” Hạ Tinh Thần đau lòng nhìn con trai, vội vàng đặt tách trà xuống, đứng dậy, nhìn Bạch Dạ Kình. Bạch Dạ Kình bế thằng bé, mặt lạnh đi vào trong, không để Hạ Tinh Thần phản ứng, đã nói tiếp: “Ở đây chờ anh!”

Anh ôm cậu nhóc lên lầu, vứt bé vào trong phòng trẻ em, ra lệnh: “Ngủ!”

“. . .Con không muốn. Tối nay con muốn ngủ cùng Đại Bảo!” Thằng nhóc vội vàng chạy ra ngoài.

Bạch Dạ Kình trừng mắt nhìn cậu, cố ý làm vẻ mặt hung dữ: “Tối nay phạt con không được phép ngủ với mẹ!” Thằng nhóc này, bây giờ còn biết mách tội nữa!

Thật đáng ghét! Hạ Đại Bạch vừa định lên tiếng phản đối thì cửa đã bị đóng rầm lại.

. . .

Hạ Tinh Thần ngồi trong vườn hoa nghe thấy tiếng nháo của hai cha con họ, cô cũng không hiểu có cảm xúc gì nữa.

Mùa thu đã qua, mùa đông đang đến. Bây giờ, trong vườn hoa cũng có người thường xuyên tỉa tót cho nên rất gọn gàng. Dưới ánh trăng, trông khu vườn rất thê lương Hạ Tinh Thần khẽ khép chặt quần áo ngồi im tại chỗ, lòng đầy tâm sự.

Ngồi một lúc, có một bát canh nóng hổi đặt trước mặt cô.

Bạch Dạ Kình ngồi xuống đối diện cô: “Uống đi!”

“Đây là canh gì vậy?” Cô nhìn bát canh, rồi lại nhìn anh.

“Không phải chóng mặt sao?” Anh hời hợt nói.

Hạ Tinh Thần múc một thìa, tất cả đều là dược liệu bổ máu. Cô sợ run, sửng sốt một chút rồi ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện. Cô không nói gì chỉ hơi nhấp một ngụm, canh đầy mùi thuốc, cực kỳ khó uống.

Bạch Dạ Kình thấy cô muốn từ bỏ, nói: “Nhóm máu của em rất hiếm, phải bồi bổ một chút!”

“Anh biết nhóm máu của em sao?” Hạ Tinh Thần lại uống một ngụm, nhớ tới cái gì mới ngượng ngùng nói: “À, anh chắc chắn biết rất rõ nhóm máu của em thì mới để em sinh Đại Bạch chứ nhỉ. . .”

Bạch Dạ Kình không chối, uống một ngụm trà, nhìn cô chằm chằm: “Không phải trước kia em đã hỏi anh tại sao lại chọn em rồi sao?”

“Ừ, anh đã nói với em bởi vì nhóm máu của chúng ta phù hợp với nhau. Nhưng loại chuyện này em cũng không quá hiểu rõ!”

“Nhóm máu của anh là thuộc hệ DEIGO đặc biệt. Dật Trần đã nghiên cứu kháng nguyên nhóm máu của anh chỉ có thể kết hợp với cả nhóm máu P đặc biệt kia. Nếu anh kết hợp với những nhóm máu khác thì người nữ sẽ bị sinh non hoặc rong huyết. Mà trong cơ sở dữ liệu của nước ta cũng chỉ có mười người. Mà trong mười người này cũng không có ai trẻ tuổi giống em!”

Đến bây giờ Hạ Tinh Thần mới thật sự hiểu được lý do tại sao anh ta lại muốn cô sinh con cho anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.