Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cho tới bây giờ Hạ Tinh Thần mới hiểu được vì sao anh chọn cô sinh con cho anh.
Muốn tìm một người có điều kiện phù hợp như cô đúng là cả thế giới này chỉ sợ không tìm được bao nhiêu người. Chỉ là….
“Dù vậy anh cũng không nên lựa chọn làm em hôn mê mà bức em sinh con cho anh.” Hạ Tinh Thần từ từ thả cái thìa trong tay xuống, ngước mắt lên nhìn anh: “Anh có biết làm như vậy là cực kì ích kỉ hay không? Cuộc sống của em bởi vì anh đột nhiên xâm nhập mà nháy mắt bị đảo lộn hay không?”
Nhắc tới chuyện này, giọng điệu của cô ảm đạm hẳn, có mấy phần cường ngạnh cộng thêm mấy phần oán trách.
Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện quá khứ với anh.
Bạch Dạ Kình nhìn cô, trong mắt đầy phức tạp: “Lúc đó là một người cấp dưới giúp anh làm chuyện này. Cậu ta xác nhận với anh rằng cậu ta đã nói qua với mẹ em, hơn nữa còn đạt được thỏa thuận. Qủa thật cậu ta đã đưa cho mẹ em một số tiền lớn, còn chuyện em bị bỏ thuốc mê đều không phải là người của anh làm. Anh vốn cho là… em cũng không muốn tỉnh táo.” Dù sao bán thân thể kiếm tiền đối với một cô gái 18 tuổi mà nói là chuyện cực kì khuất nhục.
Bạch Dạ Kình nói xong, Hạ Tinh Thần lờ mờ rất lâu. Bàn tay đặt trên mặt bàn nắm chặt hơn. Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy chuyện này, cực kì chấn kinh, đúng là hoang đường và buồn cười làm sao.
“Mẹ em?” Một lúc lâu sau cô mới cười nhạo một tiếng: “Anh nói mẹ em, là Lý Linh Nhất sao?”
Bạch Dạ Kình mấp máy môi, lúc này mới nói: “Lần trước anh đã nghe qua mẹ em và em đã nhiều năm chưa gặp mặt, lúc đó mới biết được… thì ra người nói chuyện này với chúng em là Lý Linh Nhất. Chuyện này cũng là do anh lơ là...”
“Em đúng là ngu xuẩn mà. Làm sao lại không nghĩ tới chuyện này? Nếu ở nhà không có Lý Linh Nhất che đậy thì sao em lại bị mang đi mấy đêm mà không ai phát hiện? Nếu không phải bà ta thì có ai có cơ hội bỏ thuốc em?” Nhìn cô như đang nói chuyện với anh lại càng như thì thầm tự nói, cơn gió thổi qua giống như rơi vào màn đêm, cả người đả kích lớn, sắc mặt càng tái nhợt.
Đột nhiên cô cảm thấy khó tiếp nhận được. Cô cảm thấy mình thật đau đớn, nhiều năm như vậy, tuy lòng cô oán giận Lý Linh Nhất nhưng không biết bà ta thối nát đến mức độ này. Thối nát đến mức bán cả cô.
Nhiều năm như vậy thế mà bà ta còn yên tâm thoải mái được, lại còn có thể mắng cô và Đại Bạch hợp tình hợp lý như thế.
“Em nghĩ mình cần bình tĩnh một phen.” Cô không nhìn anh mà đứng dậy đi vào nhà. Nếu hiện tại Lý Linh Nhất ở trước mặt cô, cô nhất định không do dự cho bà ta hai cái bạt tai.
Lúc cô đi qua người Bạch Dạ Kình, anh không nhìn cô mà kéo tay túm cô trở lại, ngồi trên chân anh.
“Anh buông tay.” cảm xúc của Hạ Tinh Thần không khống chế được, cô ra sức vùng vẫy, vùng vẫy được mấy cái không thoát được, hốc mắt cô đỏ ửng. Cô cảm thấy lồng ngực cực kì khó chịu. Bản thân không hay biết gì lại bị Lý Linh Nhất bán đi, nhận kết cục kì người người chỉ trỏ. Thế mà bà ta có thể yên tâm giả vờ như không biết chuyện gì xảy ra. Chẳng những chiếm lấy vị trí của mẹ cô mà còn chiếm lấy ba của cô.
Hạ Tinh Không biết diễn trò như vậy thì ra đều từ Lý Linh Nhất mà ra.
“Bạch Dạ Kình, anh buông ra. Anh và Lý Linh Nhất… đều giống như nhau.” Đáy lòng kìm nén tức giận không chỗ nào phát tiết, Hạ Tinh Thần tức giận đến hồ đồ lên án lung tung.
Âm thanh nghẹn ngào bị anh giữ chặt không cách nào động đậy, cô tức giận nắm chặt nắm đấm đánh lên người anh. Hôm nay thân thể của cô suy yếu, vốn trên tay đã không có sức lực gì, Bạch Dạ Kình ôm lấy cô, ôm thật chặt. Cuối cùng cô mệt mỏi lại gối lên vai danh, nước mắt yên lặng chảy xuống. Hiện tại cô thật sự chỉ muốn đi chất vấn Lý Linh Nhất một phen.
Có thể cảm nhận được trong lòng cô ủy khuất và khổ sở, anh cau mày, lồng ngực cảm thấy phiền muộn, bàn tay to lớn thương tiếc vuốt ve lưng cô, rất lâu sau mới giật giật môi, thâm trầm phun ra mấy chữ: “Thật xin lỗi, chuyện này là anh nên trịnh trọng giải thích với em.”
Chuyện kia không phải do tay anh trực tiếp xử lý cho nên anh không biết rõ mọi chuyện bên trong. Nếu biết rõ không phải cô tự nguyện thì anh sẽ không….
Hạ Tinh Thần nghẹn ngào thì thầm: “Nếu không phải do các người, em sẽ không trở thành bà mẹ độc thân… Đại Bạch cũng sẽ không bị người ta mắng là con hoang…. Còn có, hiện tại em…. Có lẽ đã kết hôn với Hứa Nham rồi…”
Nếu không phải là Hứa Nham thì cũng là người đàn ông khác.
Bạch Dạ Kình vừa nghe thấy câu nói cuối cùng, gương mặt như bao phủ tầng băng: “Em cứ muốn kết hôn với Hứa Nham như thế sao?”
“Nếu trở lại trước kia thì đương nhiên là vậy, sống một cuộc sống bình thản yên bình có gì mà không tốt chứ?”
Trái tim Bạch Dạ Kình đập loạn nhịp, chế trụ cằm cô, nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của cô lên: “Em muốn kết hôn với cậu ta có hỏi qua ý kiến của anh sao? Anh đồng ý sao?”
Anh vẫn trước sau bá đạo như cũ. Nhưng anh có biết cứ bá đạo như vậy sẽ làm cho cô miên man suy nghĩ, để cho cô càng lún sâu hay không?
Hạ Tinh Thần nhìn anh đột nhiên nở nụ cười nhưng cười khổ, cười chua xót: “Tổng thống đang nói đùa sao? Vì sao em phải hỏi ý kiến của anh? Vì sao phải được anh đồng ý? Anh và Tống Duy Nhất đính hôn có hỏi qua ý kiến của em sao?”
Cô kích động, nói hết những lời muốn nói ra ngoài.
Bạch Dạ Kình không nghĩ tới cô lại nói như vây, thoáng chốc ngẩn ra. Hàng lông mày giãn ra thâm sâu nhìn cô: “Vậy hiện tại anh liền hỏi ý kiến em, em nói cho anh biết, nếu anh và Tống Duy Nhất đính hôn, em có ý kiến gì không?”
Chuyện này cho tới bây giờ cô còn có ý kiến gì được? Hoặc là nói… cô thật sự nói ý kiến, thì có năng lực gì đây? Chẳng lẽ anh sẽ vì cô mà không cưới Tống Duy Nhất sao? Hạ Tinh Thần cảm thấy nói ra lời này chỉ càng mất mặt.
Cô từ chối muốn đứng lên. Bạch Dạ Kình lại ấn cô trở lại, đôi mắt nhìn cô sau đó hôn tới. Hạ Tinh Thần chống cự nhưng không tránh khỏi được nụ hôn của anh, anh mê luyến đôi môi của cô hôn một hồi, sau đó tách ra thở dài nói một câu: “Không cho phép cự tuyệt anh.”
Lại vẫn bá đạo như thế.
“Anh sắp đính hôn rồi nhưng cũng không thể trêu chọc em được sao?” giọng nói của cô vô cùng chua xót, đôi mắt ngập nước dưới ánh trăng càng phát ra sự trong trẻo. Đôi môi vừa bị anh hôn qua hơi sưng lên, càng mọng nước, làm cho người ta không khống chế được mà muốn nhấp nháp. Gió lạnh thổi qua, mái tóc cô bay lên, nhẹ nhàng lay động lộ ra cần cổ trắng nõn.
Cô bị lạnh run nhẹ, Bạch Dạ Kình kéo thảm lông bọc cô lại, đôi môi lại khát vọng hôn cô, cũng không hẳn là hôn mà chỉ dán vào như vậy, mặc cho hô hấp ái muội như thế. Chuông báo động trong đầu Hạ Tinh Thần vang lên mãnh liệt nhưng trong lòng lại càng chua xót hơn.
Cô biết, bầu không khí như vậy là quá nguy hiểm… nguy hiểm đến mức làm cho cô dễ dàng tước vũ khí đầu hàng, gạt bỏ lý trí và nguyên tắc của mình.
“Nếu anh càng muốn trêu chọc em, vậy chút hảo cảm của em có thể nhiều hơn nữa hay không?”