Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 151: Chương 151: Chương 151: Bắt đầu hỏi tội (2).




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Lát nữa, con gái lớn nhà tôi sẽ đến đây, hôm nay các người đã thắng tôi không ít tiền, đợi lát nữa khi nó đến, tôi liền đóng cửa, đòi tiền từ chỗ nó, mấy người cũng có thể xem kịch vui. Aizz, mấy người cho rằng vết thương này là bạo lực gia đình, thật sự đúng là vậy đó, chính là con nha đầu chết tiệt kia gây ra.”

“Con tiểu nha đầu kia lợi hại vậy sao?” Một người mập mạp trong số đó nói: “Lúc bình thường ẩn giấu thật là giỏi.”

“Toàn là giả tạo thôi.”

“Vết thương của bà trông không nhẹ đâu, mấy người chúng ta cũng không phải mới quen biết nhau, cơn tức này, có thế nào cũng phải giúp bà một tay. Lát nữa chúng ta cùng nhau lên, có lợi hại hơn nữa cũng không sợ đối phó không nổi.” Một người khác cũng tiếp lời.

Lần này Lý Linh Nhất có vẻ yên tâm hơn, vững lòng chờ Hạ Tinh Thần đến. Tổng thống, bà ta sợ chứ sao không, chỉ có điều, hôm qua Hứa Nham có nói, tổng thống cũng không đến nổi tùy tiện xem mạng người như cỏ rác. Chỉ một điểm này, bà ta không ngại khóc lóc om sòm.

Lát sau, quả nhiên Hạ Tinh Thần đã đến nơi.

Vừa vào đến nơi, liền lạnh lùng đi đến chỗ Lý Linh Nhất. Lý Linh Nhất cười cười, giở giọng gây khó dễ: “Ôi, người có chỗ dựa có khác nhỉ, hung hăng gớm.”

“Tôi hỏi bà, 5 năm trước, có phải bà đã lén bán tôi đi, đúng không?” Hạ Tinh Thần trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng.

“....” Lý Linh Nhất không ngờ rằng, đột nhiên cô lại hỏi chuyện này, tay đang cầm mấy khối bài khẽ run. Trên mặt thoáng qua vẻ chột dạ, hồi sau mới nói: “Tôi không biết cô đang nói cái gì, bán hay không bán gì hả, không phải cô vẫn đang đứng sờ sờ đây sao?”

“Tôi hỏi lại lần nữa, có phải bà đã nhận khoản tiền đó, rồi nhân lúc tôi uống sữa đã bỏ thuốc vào?” Hạ Tinh Thần rít từng chữ, giọng nói rung rung, sắc mặt lạnh lùng khiến người khác khiếp sợ.

Lý Linh Nhất tuyệt đối sẽ không thừa nhận, cũng không dám thừa nhận. Ban đầu quả thật bà ta đã lặng lẽ bán cô đi, nhưng mà, không ngờ rằng đối phương thật sự ép cô sinh đứa nhỏ ra.

Để thêm chút khí thế, bà ta đứng dậy, hừ lạnh: “Hạ Tinh Thần, chính cô có sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, không biết bị người đàn ông từ đâu đến làm cho lớn bụng, ngược lại còn giá họa cho tôi đủ điều ác, cô cho là như vậy sẽ có thể hủy hoại mối quan hệ giữa tôi và ba cô à, để tôi nói cho cô biết, cô nằm....”

“Chát. “

Từ “mơ” còn chưa ra khỏi miệng, Hạ Tinh Thần đã cho bà ta cái tát như trời giáng. Một bạt tai này, cô đã dồn nén hết sức lực cùng sự tức giận của bản thân, tát xong lòng bàn tay cũng đỏ au, tê rần.

Lý Linh Nhất nằm mơ cũng không ngờ rằng Hạ Tinh Thần lại thật sự ra tay độc ác như vậy, sau khi bị tát xong liền ngây ngẩn hồi lâu. Ba người còn lại bị bộ dạng này của Hạ Tinh Thần làm cho khiếp sợ. Đến khi có phản ứng, đã thấy Lý Linh Nhất nổi điên lên muốn nhào tới.

“Cô lại dám động thủ với tôi lần nữa, cô thật là to gan!”

Lý Linh Nhất chưa từng bị uất ức như vậy, nhất là đang trước mặt mấy người bạn của bà ta, cái tát này của Hạ Tinh Thần hoàn toàn khiến bà ta mất hết thể diện, mặt đỏ tới mang tai gào lên, đưa tay định nắm tóc Hạ Tinh Thần dạy dỗ cô một phen. Sắc mặt Hạ Tinh Thần lạnh lùng khác thường, dáng vẻ không ai có thể chạm đến, Lý Linh Nhất kích động nhào tới, cô thuận tay bưng ly nước đá bên cạnh, tạt thẳng vào bà ta. Lý Linh Nhất vừa ăn một cái tát, vốn dĩ đã rất đau rát, lúc này lại còn bị tạt thẳng ly nước lạnh cóng vào mặt, cả người bà ta vừa giận, vừa lạnh đến phát run. Lý Linh Nhất hắt hơi, mái tóc ướt đẫm rối bời rủ trên vai, bộ dạng kia muốn bao nhiêu thảm hại liền có bấy nhiêu thảm hại.

“Tôi hỏi bà lại lần cuối cùng, có phải năm đó bà đã bán tôi đi hay không?” Hạ Tinh Thần khăng khăng nhìn chăm chú bà ta.

Lý Linh Nhất phục hồi lại tinh thần, lau mặt một cái, hung tợn nói: “Đúng thì thế nào, cô trị giá những 2000 vạn, cô nên mừng thầm đi, không biết là người đàn ông nào đã mù mắt, lại đi coi trọng cô.”

Ban đầu, có người đến tìm bà ta nói khoản giao dịch này, bà ta cũng chỉ lặng lẽ tiến hành, chưa từng nói ra với ai. 2000 vạn không phải là con số nhỏ, có ai không muốn?

Bà ta không ngờ rằng, sao đột nhiên Hạ Tinh Thần lại biết chuyện này? Bao nhiêu năm qua, bà ta che giấu rất kĩ. Chẳng lẽ, ba của đứa nhỏ đã xuất hiện?

Ngón tay Hạ Tinh Thần cắm vào lòng bàn tay, đầu ngón tay cũng đang phát run. Trên mặt Lý Linh Nhất vẫn còn sưng đỏ, vừa nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô, liền có chút sợ hãi, ung dung lui về sau một bước, nhìn qua bên mấy người bạn đang ngây ngẩn, đẩy đẩy người họ: “Các chị gái, vừa rồi mọi người đã hứa với tôi cái gì?”

Lúc này mấy người họ mới hoàn hồn, vặn vẹo lại: “Cô gái à, cô làm phiền chúng tôi đánh mạt chược cũng thôi đi, lại còn động thủ đánh người, huống chi người này cũng được xem là mẹ cô, chuyện này chính là cô.......”

“Mong bà đừng vấy bẩn từ mẹ này, bà ta không xứng làm mẹ tôi, cũng không phải mẹ tôi.” Hạ Tinh Thần đem đối phương lời cắt đứt.

“Tuổi còn trẻ, tính tình lại ngang ngược như vậy. Linh Nhất, trông có vẻ ngày thường bà dạy dỗ không nghiêm rồi, hôm nay, những người lớn như chúng tôi dứt khoát phải dạy dỗ hộ bà, để con gái bà biết phải tôn trọng người lớn như thế nào.”

Mấy người vừa nói, vừa rối rít đứng dậy. Đám người này, thường ngày quen thói làm mưa làm gió. Ai ai cũng mập mạp như nhau, chèn ép Hạ Tinh Thần, khuôn mặt vênh váo hung hăng. Hạ Tinh Thần còn chưa kịp tránh sang bên, đã có người giơ tay nắm lấy tóc cô, một người khác lại vung tay định tát Hạ Tinh Thần.

Vào thời khắc này, cánh cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy mạnh ra. Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi, một người đàn ông quần áo nghiêm chỉnh bay đến đá tới một cước.

“A” hai người đứng gần Hạ Tinh Thần nhất bị đá văng một vòng, chật vật lăn lộn trên mặt đất.

Ngay sau đó, liền có mấy người mặc đồ đen đi vào, đứng ngay ngắn ở cửa. Khí thế bức người. Lý Linh Nhất nhìn cảnh trước mắt, trong lòng không khỏi có chút hồi hộp. Đây không phải là Tổng thống tiên sinh chứ?

“Hạ tiểu thư, cô không sao chứ?” Người đứng đầu, lo lắng nhìn Hạ Tinh Thần từ trên xuống dưới một vòng.

Lúc này, Hạ Tinh Thần mới hoàn hồn. Người tới là cấp dưới của Lãnh Phi, Thụy Cương.

“Tôi không sao. Ngược lại là anh, tại sao lại ở đây?” Hơn nữa, còn tới kịp thời như vậy. Nếu chậm chút nữa, có thể cô đã thật sự bị mấy người này dạy dỗ một trận.

Thụy Cương nói: “Tổng thống biết hôm nay cô sẽ đến chỗ này tìm người, cho nên bảo chúng tôi đợi ở đây từ sáng sớm.”

Thì ra, là anh sắp xếp. Cô cũng biết, có nhiều lúc là anh thay cô suy xét cẩn thận.

“Hạ tiểu thư, vừa rồi ai đã nắm tóc cô?” Thụy Cương vừa hỏi, vừa lạnh lùng nhìn xuống.

Thật ra Hạ Tinh Thần cũng không biết là ai đã nắm tóc mình, vừa rồi rất hỗn loạn, cô không thấy rõ. Ngược lại đã có người bò dậy, thở phì phò nói: “Chính là tôi, sao hả, cậu định làm gì tôi, nói cho cậu biết, hôm nay lại dám đạp tôi một cước, có biết tôi là ai không hả?”

Thụy Cương cười nhạt: “Tôi thật sự không biết bà là ai.”

“Đã từng nghe danh Dương Minh Cảng chưa, tôi là vợ ông ấy!” Lúc người nọ nhắc tới chồng, cực kỳ đắc ý. Có thể nhìn ra được, bình thường đã dùng cái danh này làm mưa làm gió không ít.

Hạ Tinh Thần biết Dương Minh Cảng là ai. Là một vị quan chức!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.