Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Đã từng nghe danh Dương Minh Cảng chưa, tôi là vợ ông ấy!” Lúc người nọ nhắc tới chồng, cực kỳ đắc ý. Có thể nhìn ra được, bình thường đã dùng cái danh này làm mưa làm gió không ít.
Hạ Tinh Thần biết Dương Minh Cảng là ai. Là một vị quan chức!
“Tôi nói cho cậu biết, còn người cậu mới vừa đạp này, là vợ của bí thư Ngô, hiện tại ngay cả thị trưởng Hạ có ở đây cũng phải cho bà ấy chút mặt mũi, còn cậu là cái thá gì chứ?” Người kia nói xong, quay lại nói với vị bên cạnh bà ta: “Bà mau gọi cho chồng mình đi, bảo ông ấy dạy dỗ tên nhóc không biết trời cao đất rộng này.”
“Được, tôi gọi ngay.” Đối phương hừ lạnh, dương dương đắc ý cầm điện thoại di động ra gọi. Bên cạnh, da đầu Lý Linh Nhất đã tê dại, định nói gì đó, thế nhưng, cuối cùng cũng không nói nên lời. Bà ta xoay người, muốn thừa dịp loạn lặng lẽ chạy đi. Thụy Cương nhanh tay nhanh mắt, vươn cánh tay ra, Lý Linh Nhất liền bị kéo trở về. Bà ta hô lên một tiếng, cả tấm lưng đập mạnh vào bàn mạt chược, đau đến không thể thở nổi.
Thụy Cương lạnh lùng nhìn bà ta: “Hạ phu nhân, xin bà cứ an tâm ngồi yên, bà thiếu Hạ tiểu thư 2000 vạn, lát nữa chúng tôi còn phải tiếp đãi bà thật tốt.”
“.....” Lý Linh Nhất thầm kêu không ổn, bà ta thật sự không ngờ rằng, Tổng thống tiên sinh lại mê muội con nha đầu chết tiệt này đến thế. Chẳng những không ngại thân phận bình thường của cô ta, ngay cả đứa nhỏ cô ta sinh ra cũng không ngại, còn ra mặt giúp cô như thế.
Bên này, cuộc gọi của vị phu nhân kia đã được kết nối. Bà ta khóc lóc kể lể một hồi, khiến cho tâm trạng người bên đầu dây kia tức giận như nổi lửa, sau đó, người đàn bà kia liền nhướng mày, đưa điện thoại cho Thụy Cương: “Chồng tôi bảo đưa cậu nghe điện thoại, hừ, ngược lại tôi muốn xem cậu có thể ngông cuồng đến mức nào.”
“Hạ tiểu thư, mời cô ở đây đợi tôi giây lát. Tôi nghe điện thoại xong, sẽ lập tức quay lại.”
Thụy Cương rất cung kính đối với Hạ Tinh Thần, sau đó căn dặn người của mình: “Trông chừng họ cho kĩ, một người cũng không được phép rời khỏi, nhất là Hạ phu nhân.”
Giọng nói trầm lạnh đó, khiến cho người khác không rét mà run. Mấy người đàn bà nhìn nhau, thật ra trong lòng họ cũng không nhịn sự hồi hộp. Những người này rốt cuộc là ai, sao lại có cảm giác không phải là nhân vật tầm thường?
Hạ Tinh Thần đã đoán được kết cục. Đúng như dự đoán, Thụy Cương vẫn còn chưa quay lại, bên này, điện thoại di động của hai người nào đó đã không hẹn mà cùng đổ chuông. Hai người nghe điện thoại, sắc mặt lập tức trắng bệch. Liên tục dùng ánh mắt cổ quái cùng thăm dò nhìn Hạ Tinh Thần. Sau đó, Thụy Cương trở lại, mở loa ngoài điện thoại di động, lập tức nghe thấy giọng bí thứ Ngô mắng to vợ mình: “Bà đúng là ngu xuẩn, lập tức xin lỗi Hạ tiểu thư cho tôi.”
“Chồng.” Người đàn bà kia bị mất mặt, tức giận đến đỏ mặt: “Em mới vừa bị người ta đạp một cước!”
“Đáng đời, ai bảo bà không có mắt nhìn người, có mù mới đi gây khó dễ cho Hạ tiểu thư, hiện tại bà lập tức cầu xin Hạ tiểu thư rộng lượng bỏ qua cho mình, nếu không, bà vĩnh viễn đừng trở về nữa, tôi không có người vợ như bà.”
Người đàn bà vừa nghe nói xong, trong lòng liền hoảng hốt. Nghe giọng điệu của chồng bà ta, đều rất cung kính và sợ hãi đối với Hạ Tinh Thần. Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Mấy người còn lại cũng đang suy đoán thân phận Hạ Tinh Thần, vừa nhìn về phía Lý Linh Nhất dò xét. Rốt cuộc đứa con chồng này của bà ta có chỗ dựa sau lưng to lớn đến cỡ nào?
Tuy trong lòng tràn đầy sự không cam tâm, nhưng vẫn phải cung kính nhận lỗi với cô. Vốn dĩ rất phách lối, đến cuối cùng, cũng phải cúi đầu xin lỗi. Hạ Tinh Thần không liên quan gì đến họ, dĩ nhiên cô không so đo nhiều với đám người đó.
Sau một hồi, toàn bộ căn phòng, cũng chỉ còn lại mình Lý Linh Nhất. Bà ta nhận thấy đã không còn ai giúp đỡ, lập tức thay đổi thái độ, cầu xin cô: “Tinh Thần, trước kia là dì tham tiền, cho nên mới bị ma quỷ ám khiến. Tinh Thần, con nhất định phải tha thứ cho dì.”
Hạ Tinh Thần cảm thấy rất buồn cười, cảm thấy ba cô rất đáng thương. Mẹ Trầm Mẫn là một người tháo vát việc nhà, giúp chồng dạy con nên người, không biết ông bị ai xui khiến mà lại rước Lý Linh Nhất này về.
Hôm nay suy nghĩ kĩ lại, thật sự vẫn thấy không đáng cho mẹ. Thua bởi một người đàn bà như Lý Linh Nhất.
Hạ Tinh Thần khổ sở trong lòng, lãnh đạm đẩy Lý Linh Nhất ra: “Tôi có thể không so đo với bà, nhưng mà, 2000 vạn kia, bà phải trả lại cho tôi.”
Cô cố ý muốn làm khó Lý Linh Nhất. Hạ Tinh Thần biết, 2000 vạn kia tất nhiên bà ta đào không ra. Bà ta quen thói cờ bạc, ba đã sớm quản lý chặt chẽ tiền bạc, 2000 vạn trước kia, hiển nhiên đã bị bà ta thua hết trên bàn đánh bài rồi.
Đúng như dự đoán, Lý Linh Nhất đầy vẻ khó xử: “Đã nhiều năm như vậy rồi, 2000 vạn........ “
“Nếu như bà không có, dù có phải tiết kiệm cũng nhất định phải trả cho tôi.” Hạ Tinh Thần sẽ không mềm lòng, người trước mặt một đằng sau lưng một nẻo như Lý Linh Nhất, cô đã từng gặp qua không ít.
“Đây không phải con đang làm khó dì sao?” Lý Linh Nhất nôn nóng chỉ thiếu quỳ xuống trước mặt Hạ Tinh Thần. Bà ta không dám nói với Hạ Quốc Bằng, nói ra chuyện này chẳng khác nào sẽ náo loạn cả nhà lên.
“Hạ tiểu thư, tôi có chủ ý này, cô xem có được không. Nếu cảm thấy được, chúng ta cứ làm vậy.” Thụy Cương mở miệng.
Hạ Tinh Thần hỏi: “Anh có ý gì?”
“Nếu Hạ phu nhân không có 2000 vạn, vậy thì cho bà ta một cơ hội, kiếm ra 2000 vạn. Cô cảm thấy thế nào?”
“Nhưng mà, phải kiếm thế nào?”
“Chỉ cần cô đồng ý, chúng tôi sẽ thực hiện. Còn cách nào...” Thụy Cương cười cười: “ Buổi chiều Hạ tiểu thư sẽ biết.”
Hạ Tinh Thần tin tưởng Bạch Dạ Kình, dĩ nhiên cũng sẽ tin tưởng thân tín của anh. Cho nên lời của Thụy Cương, cô rất tin tưởng. Chuyện của Lý Linh Nhất, sẽ không hỏi tới nữa.
Xử lí xong chuyện bên này, Thụy Cương cho người đưa cô trở về Bộ ngoại giao. Cô đang suy nghĩ nên nói chuyện nói ba mình như thế nào, lúc này đột nhiên chuông điện thoại di động vang lên. Nhìn màn hình, là ba cô gọi đến.
“Alô, ba.” Cô nhận cuộc gọi, áp di động sát bên tai.
Hạ Quốc Bằng không lập tức lên tiếng, trầm mặc hồi lâu. Hạ Tinh Thần biết ba có lời muốn nói với mình, cô liền lên tiếng: “Ba, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.”
“Lần trước con về ăn cơm đoàn viên, thật ra trong lòng ba rất vui vẻ. Ba cũng biết, mấy năm nay, một mình con nuôi đứa nhỏ không dễ dàng gì. Ba đã không quan tâm đến con, là ba có lỗi với con.”
Hạ Tinh Thần trầm mặc, không đáp lại. Tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm khung cảnh bên ngoài từng chút một lướt qua. Tiếp đó, lại nghe thấy Hạ Quốc Bằng nói: “Tính tình của mẹ kế con và Tinh Không, nhiều năm qua, chắc con cũng đã biết. Bởi vì trước kia hôn nhân thất bại, cho nên, chỉ cần có thể ba liền hết sức nuông chiều họ, cũng là muốn cái nhà này được yên ổn, không muốn lại rơi vào cảnh như trước đây nữa. Ly dị không phải là chuyện dễ dàng gì. Mùi vị này, chỉ những người đã trải qua mới lĩnh hội được.”
Hạ Tinh Thần không có chút đồng tình nào với ba mình. Sớm biết có ngày hôm nay, tại sao lại bắt đầu?
“Trước kia, lúc mẹ ở nhà này, nhà chúng ta không hề náo loạn như hiện tại.”
“Ba biết, là ba có lỗi với Trầm Mẫn.” Nhắc tới vợ trước, lòng Hạ Quốc Bằng cảm thấy áy náy: “Nhưng mà, Tinh Thần, ba và mẹ con đã không thể quay lại rồi.”
&