Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 153: Chương 153: Chương 153: Bắt đầu hỏi tội (4).




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Ba biết, là ba có lỗi với Trầm Mẫn.” Nhắc tới vợ trước, lòng Hạ Quốc Bằng cảm thấy áy náy: “Nhưng mà, Tinh Thần, ba và mẹ con đã không thể quay lại rồi.”

“Ba, ba gọi điện thoại cho con, không phải chỉ để nói chuyện về mẹ con chứ, có chuyện gì ba cứ nói đi.”

Hạ Quốc Bằng dừng lại giây lát, sau đó nói thẳng: “Tinh Không mới vừa gọi điện thoại tới khóc kể, nói là vũ đoàn sa thải con bé. Tinh Thần, em gái con có chút tự do phóng khoáng, thế nhưng, nhiều năm qua, con bé rất cẩn trọng trong mọi việc ở vũ đoàn, cho nên con xem có thể giúp đỡ em gái một tay hay không?”

Hạ Tinh Thần biết. Trên thực tế, xét thực lực của Hạ Tinh Không, ban đầu có thể vào được vũ đoàn, cũng là lệ thuộc vào Bạch Dạ Kình. Trực tiếp hơn mà nói, căn bản là lệ thuộc vào cô cùng Hạ Đại Bạch. Nếu không phải nhờ đứa nhỏ, làm sao cô ta có thể vào được vũ đoàn quốc tế người người ngưỡng mộ.

“Thành thật xin lỗi, ba, chuyện này con không thể giúp được rồi. Con cũng không phải là người lãnh đạo của vũ đoàn, hay là chủ của nơi đó, nếu như ba muốn giúp con gái mình, thì tìm sai người rồi.”

“Ba biết, sở dĩ Tinh Không bị sa thải, là bởi vì... . .”

“Nếu như em ấy có thực lực, thì cho dù nơi này không cần em ấy, những nơi khác cũng sẽ trưng dụng. Ba không cần quá bận tâm đâu.”

Vốn dĩ Hạ Quốc Bằng muốn nói điều gì đó, thế nhưng, giọng điệu Hạ Tinh Thần rất cứng rắn, rõ ràng là không muốn giúp. Hạ Quốc Bằng thở dài, không nói thêm gì nữa, cuối cùng chỉ nói: “Việc đã đến nước này, ba không biết nói gì hơn nữa. Nếu con không bận, về nhà nhiều chút đi.”

Hạ Tinh Thần trầm ngâm vài giây, liền cúp điện thoại trước, còn để lại một câu: “Ba, mấy ngày nữa sẽ đến sinh nhật 50 tuổi của mẹ. Sau năm tám tuổi ấy, con chưa từng được gặp lại mẹ, lần này muốn dẫn con trai đến thăm mẹ chút.”

Hạ Quốc Bằng im lặng hồi lâu. Sau một lúc mới trầm giọng nói: “Thay ba chuyển lời, chúc bà ấy sinh nhật vui vẻ.”

Hạ Tinh Thần trở về Bộ ngoại giao, bận bịu công việc cả buổi. Đến trưa mới đi ăn cơm cùng Trì Vị Ương.

“Cậu và bác sĩ Phó thế nào rồi?”

Trì Vị Ương có chút ngượng ngùng: “Tối hôm qua trở về, đã nói rõ ràng, có lẽ sau này sẽ không có quan hệ gì nữa.”

“.....” Hạ Tinh Thần không lên tiếng, chuyện tình cảm, cô không thể cho bất kỳ ý kiến gì được. Trì Vị Ương xốc lại tinh thần, hỏi : “Cậu thì sao, sao truyền thông lại ngày ngày đăng tin tiến trình đính hôn vậy, aizz, cậu nhìn xem, nơi cử hành buổi đính hôn cũng đã bày trí xong cả rồi.”

Trì Vị Ương hất cằm về phía TV của nhà hàng. Vào lúc này, trong TV đang phát tin tức. Ký giả đang ghi hình khách sạn nơi họ sẽ đính hôn. Rất lãng mạn. Có thể thấy được, người bày trí đã đặt vào đó rất nhiều tâm tư.

Hạ Tinh Thần không nói đến chuyện này, cũng không biết chuyện đính hôn anh sẽ xử lý thế nào. Tóm lại, hiện tại nhìn có vẻ rất yên tĩnh. Không nhìn ra được, bất kỳ dấu hiệu nào anh sẽ không đính hôn với Tống Duy Nhất. Ít nhất, từ bên ngoài nhìn vào, là thật sự không có.

Nhưng mà, cô tin tưởng lời nói của anh. Anh sẽ không lừa gạt cô. Sự tin tưởng kia, giống như bẩm sinh đã có. Hiện tại cô cũng không thèm nghĩ nữa, chuyện rốt cuộc cô và anh có quan hệ thế nào, tự mình không thể lý giải.

Anh nói không đính hôn, cô lại không tìm được lý do cách xa anh. Dù rất nguy hiểm, sẽ càng lún càng sâu, một ngày nào đó sẽ không thể tự kềm chế mình. Thế nhưng, người đàn ông đó, hết lần này tới lần khác giống như một thỏi nam châm, khiến cô không điều khiển được mình, sợ đến gần, nhưng lại không kiềm được tiến đến bên cạnh anh.

Hạ Tinh Thần chậm rãi thu hồi tầm mắt, đang định mở miệng, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua trước mắt mình. Cô sợ run người, Trì Vị Ương liền nhìn theo tầm mắt cô.

“Hả? Không phải mình hoa mắt đó chứ?” Trì Vị Ương dụi mắt. Lại căng mắt ra nhìn lại: “Đó thật sự là mẹ kế của cậu mà?”

Đang đeo tạp dề, đội mũ quét dọn vệ sinh trong phòng bếp, không phải là Lý Linh Nhất sao? Còn cả những thứ cơm thừa canh cặn kia, được bà ta đổ vào thùng rác, nhưng lại văng khắp người bẩn thỉu. Rõ ràng cho thấy, bà ta chưa từng làm những công việc này, động tác vụng về, thức ăn bị đổ ra ngoài, quản lý đi ra, mắng cho bà ta một trận.

“Bà vụng về như vậy, đừng làm ở đây nữa. Buổi chiều trực tiếp đến quét dọn phòng vệ sinh đi.” Cuối cùng, quản lý ra lệnh.

“Quét dọn phòng vệ sinh?” Giọng điệu Lý Linh Nhất bén nhọn. Đường đường là phu nhân của Thị trưởng, lại đi quét dọn phòng vệ sinh, nhất định là rất buồn cười: “Cậu biết tôi là ai không, lại dám bảo tôi đi quét dọn phòng vệ sinh?”

“Tôi không biết bà là ai, mà cũng không muốn biết. Nhưng mà, cấp trên đã nói, bà phải ở đây làm việc chăm chỉ ít nhất mười năm. Đừng nói nhảm nữa, bảo bà làm gì thì làm cái đó đi.”

Trì Vị Ương quay đầu lại, khiếp sợ nói: “Mình không nghe lầm chứ? Mẹ kế cậu phải ở đây quét dọn nhà vệ sinh tận mười năm, ba cậu không quan tâm đến à? Sao lại để bà ta suy bại đến mức này?”

Thì ra, Thụy Cương nói phương pháp để trả nợ chính là như vậy: “Bà ta thiếu mình một khoản tiền, không có tiền trả, chỉ có thể dùng cách này để kiếm tiền.”

“Sao bà ta lại ngoan ngoãn nghe lời....” Trì Vị Ương dừng lại vài giây, dường như đã suy nghĩ thông suốt: “Mình hiểu rồi, chắc chắn là có người sau lưng uy hiếp rồi ~ hừ, đáng đời bà ta, để cho Hạ Tinh Không kia cũng tới chỗ này quét dọn nhà vệ sinh đi, giúp cô ta bớt phách lối chút.”

Hạ Tinh Thần ngẫm nghĩ, nói chung hiện tại Hạ Tinh Không đã an phận hơn rất nhiều, không dám tới gây sự với cô nữa.

Buổi chiều. Lúc sắp tan làm, Hạ Tinh Thần nhận được điện thoại. Trên màn ảnh, hiện ra hai chữ Tiểu Bạch. Cô đang làm việc, liền đi tới trong góc nghe điện thoại.

“Alô.”

“Tan làm sẽ đi đâu?” Anh hỏi.

“Định trở về phòng.” Đã hai ngày Hạ Tinh Thần không trở về, sợ là đã tích tụ bụi bặm, phải về dọn dẹp chút.

“Được.” Bạch Dạ Kình chỉ trả lời một chữ. Hạ Tinh Thần hỏi: “Sao vậy?”

“Buổi tối anh đến tìm em.” Lời anh nói, vẫn ngắn gọn như thường lệ. Hạ Tinh Thần khẽ ừm, anh tương đối bận rộn, hai người không nói gì nữa, chỉ cầm điện thoại di động, lẳng lặng nghe nhịp thở của nhau, cuối cùng anh mới nói: “Anh phải đi họp.”

Cô cong cong khóe mắt, giọng nói bất giác êm ái hơn rất nhièu: “Anh đi đi, em cũng dọn dẹp chút chuẩn bị tan làm. Vậy chúng ta, buổi tối gặp lại.”

“Buổi tối gặp.”

Cúp điện thoại, Hạ Tinh Thần bỏ di động vào túi. Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trước đây cảm thấy rất vắng lặng không thú vị, nhưng hiện tại, lại có tâm trạng khác. Thì ra, cảnh sắc tốt hay xấu, quả thật có liên quan mật thiết đến tâm tình của người ngắm cảnh.

Buổi tối, Trì Vị Ương không muốn làm cơm, cùng Hạ Tinh Thần ăn ở bên ngoài. Lúc ở trung tâm mua sắm, cô mua cho con trai chiếc áo bông mùa đông. Hiện tại, khắp nơi đã trưng bày quần áo mùa đông rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.