Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 158: Chương 158: Chương 158: Scandal chấn động (3).




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Nhưng mà, một khi Tống gia tuyên bố từ hôn, có nghĩa thừa nhận người trong ảnh không phải Tống Duy Nhất. Đến lúc đó, hậu quả không thể nào tưởng tượng được. Cho dù chuyện này, thượng nghị viện không vạch tội được anh, không lay động được vị trí Tổng thống của anh, nhưng mà hình tượng trong lòng dân chúng, hiển nhiên đã giảm xuống ngàn trượng.

Dư Trạch Nam mới vừa đưa Lan Đình phu nhân trở về. Xuống máy bay, điện thoại di động được mở lên, bên trên tràn ngập tin tức liên quan đến Bạch Dạ Kình.

Anh mở một tin lên xem, nhìn thấy tấm ảnh sắc mặt anh liền biến đổi.

“Không cần trở về chỗ tôi, đến phủ Phó tổng thống.” Dư Trạch Nam căn dặn tài xế trước mặt.

“Vâng, nhị thiếu gia.” Tài xế lên tiếng, lập tức thay đổi tuyến đường.

Bị thúc giục, xe nhỏ màu đen lấy tốc độ cực nhanh đến thẳng phủ Phó tổng thống. Xe còn chưa ngừng ổn định, người đàn ông dáng người cao lớn đã bước xuống.

Người giúp việc đã sớm nhận ra anh, từ xa mở ra cánh cửa to lớn mạ vàng.

“Nhị thiếu gia.” Rối rít cung kính chào hỏi.

Dư Trạch Nam không kịp đổi giày, cứ như vậy đi vào: “Anh tôi đâu?”

“Tiên sinh ở trên lầu, trong phòng Cảnh tiểu thư.”

Dư Trạch Nam vừa nghe vậy, vội vả đi lên lầu. Quản gia lập tức tiến lên ngăn cản: “Nhị thiếu gia, hiện tại tiên sinh đang ở phòng Cảnh tiểu thư, hai người vẫn còn ngủ, ngàn vạn lần ngài không thể quấy rầy.”

“Cút ngay!” Dư Trạch Nam chưa bao giờ nổi giận như vậy, quát một tiếng, đẩy quản gia sang bên, tự ý đi lên lầu.

Một phút sau, cửa phòng ngủ bị Dư Trạch Nam từ bên ngoài đẩy ra.

Căn phòng này, vừa mới mở ra hương thơm đã xông vào mũi. Là mùi hoa tươi. Cảnh Dự rất thích hoa hồng cầu vòng, nhưng ở nước S không có, Dư Trạch Nghiêu lại đặc biệt mời chuyên gia từ nước ngoài đến, ở phía sau tự tay lặng lẽ trồng một vùng hoa hồng cầu vòng. Phòng của cô ấy, vừa vặn có thể nhìn ra vườn hoa kia. Cửa sổ mở ra, mùi hương theo gió bay vào phòng.

Dư Trạch Nghiêu luôn luôn có tính cảnh giác cao, lúc tiếng bước chân vang lên ở cầu thang, anh ta đã tỉnh lại. Anh ta cau mày nhìn về phía cửa.

“Anh, em tìm anh.” Dư Trạch Nam đứng ở cửa, không hề tiến vào. Sắc mặt khó coi.

“Đóng cửa lại, ở cửa chờ đi.” Sắc mặt Dư Trạch Nghiêu hơi khó coi. Trong ngực, người phụ nữ đang an tĩnh ngủ say. Dường như bị anh ta đánh thức, cô ấy khẽ ngâm nga, lông mi lay động, chậm rãi mở mắt ra.

“Đánh thức em?” Lúc đối mặt với cô ấy, Dư Trạch Nghiêu dịu dàng hơn rất nhiều. Cưng chìu vuốt ve tóc rối loạn trên trán cô: “Ngủ thêm chút đi, vẫn còn rất sớm.”

Cảnh Dự không nói lời nào, nghiêng mặt đi, nhắm mắt, không muốn né tránh ánh mắt người đàn ông. Dư Trạch Nghiêu đã quen với thái độ có hơi lãnh đạm của cô ấy, cũng không thèm để ý, chỉ hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, sau đó mới vén chăn xuống giường, mặc lên quần áo ngủ. Tất cả động tác, làm liền một mạch, trầm ổn ưu nhã.

Đợi đến khi người đàn ông rời đi, Cảnh Dự mới chậm rãi mở mắt lần nữa, bàn tay vô thức sờ tới vị trí bên cạnh.

Hiện tại đã càng ngày càng lạnh!

Trong chăn không còn nhiệt độ của người đàn ông, trở nên lạnh hơn rất nhiều. Rõ ràng cô ấy ghét người đàn ông này như vậy, thế nhưng, không biết bắt đầu từ lúc nào, bản thân lại không tự chủ được quyến luyến nhiệt độ trên người anh ta.

Người đàn ông này, là người cô ấy hận thấu xương!

Mọi thứ của cô ấy, đều bị hủy hoại trên tay người đàn ông này, ngay cả tự do cũng không có, khiến cho cô ấy không thở nổi.

“Sáng sớm, chạy đến nơi này phát điên cái gì?” Dư Trạch Nghiêu trở về phòng ngủ của mình rửa mặt, so với hơi thở hổn hển của Dư Trạch Nam, ngược lại anh ta rất bình ổn, nhàn nhã, có vẻ tâm trạng không tệ.

“Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Dư Trạch Nam cất giọng chất vấn.

“Không nhìn ra sao? Một mũi tên hạ hai chim.” Dư Trạch Nghiêu cầm khăn lông trắng, thản nhiên lau khô mặt, không nhìn em mình, chỉ chăm chú nhìn người phản chiếu trong kính, sắc mặt ngày càng thâm trầm khó dò: “Lần này, cho dù lay động không được thế lực của Bạch Dạ Kình, nhưng hình tượng anh ta trong lòng dân chúng, trong thời gian tất nhiên không thể khôi phục như trước. Huống chi, tin tức thế này, đủ khiến cho truyền thông náo nhiệt cả tháng trời. Qua một tháng, hình tượng tốt đẹp trước đây anh ta tạo, cũng đá sụp đỗ hoàn toàn. Nhưng mà, đây chỉ là điều thứ nhất. Điều thứ hai, với tình hình hiện nay, chuyện đính hôn, em cảm thấy Tống gia có thể bỏ qua sao?”

“Ý anh là Tống gia sẽ ép anh ta trực tiếp kết hôn cùng Tống Duy Nhất?”

“Với sự hiểu biết của anh về Tống Quốc Nghiêu, vất vả lắm ông ta mới chộp được cái chuôi, sao lại bỏ qua mà không nắm chặt?” Lúc này Dư Trạch Nghiêu mới liếc nhìn Dư Trạch Nam: “Một khi hai người bọn họ kết hôn, chính là cơ hộ cho cậu và Hạ Tinh Thần.”

“Chỉ vì như vậy thôi sao? Anh có biết, anh làm thế là đặt Tinh Thần vào hoàn cảnh nguy hiểm thế nào không? Một khi thông tin bị tiết lộ, tất cả cuộc sống của cô ấy cũng sẽ bị đảo lộn, bị đưa ra ánh sáng. Anh muốn sau này cô ấy phải sống thế nào đây? Làm thế nào để đối mặt với phu nhân, anh làm tổn thương cô con gái ngài ấy cực khổ đi tìm, ngài ấy nhất định sẽ nổi trận lôi đình.” Trước giờ tính tình Dư Trạch Nam luôn linh tinh lang tang, hiếm khi thấy được anh ấy có bộ dạng như hiện tại, càng khó thấy được anh ấy nói chuyện với người anh mà mình sùng bái, kính trọng như vậy. Dư Trạch Nghiêu buông khăn lông xuống, không kiềm được nhìn về phía em trai mình. Dừng lại hồi lâu, mới nói đầy thâm ý: “Người khác còn chưa đuổi đến, cậu đã tự đặt mình vào tròng rồi, đây không phải là chuyện tốt.”

“Có biết tại sao lúc đầu ba không cho cậu tiến vào cái vòng xoáy này không? Bởi vì cậu nhẹ dạ, không đủ nhẫn tâm, như vậy người bị thương sớm muộn cũng sẽ là cậu, hoặc là người thân cận nhất bên cạnh cậu.” Dư Trạch Nghiêu trầm giọng.

Dư Trạch Nam cười lạnh, nhìn anh ta: “Anh, vậy em muốn hỏi, nếu như hiện tại đổi lại là anh, có người muốn dùng sự tổn thương Tinh Thần này, đặt lên người chị Cảnh Dự, anh sẽ làm gì?”

Dư Trạch Nghiêu dừng lại giây lát, dường như giả thiết này, đã chạm vào ranh giới cuối cùng của anh ta. Đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm. Sau đó không nói gì, đi ra khỏi phòng tắm. Lúc đi ngang Dư Trạch Nam, anh ta thấp giọng lên tiếng: “Có người dám can đảm đụng vào cô ấy, tôi sẽ khiến cho người đó chết không có chỗ chôn.”

Chạng vạng tối.

Nắng vàng của hoàng hôn trải lên khắp mọi nơi. Cung Bạch Vũ được nắng chiều bao phủ, càng lộ vẻ bàng bạc nguy nga.

Trước đây, nơi này yên tĩnh uy nghiêm, không có ai dám lớn tiếng ồn ào. Nhưng mà hiện tại, nơi này tràn ngập các loại âm thanh hỗn tạp. Các loại xe, xếp một hàng lại một hàng, con đường phía trước có vẻ nước chảy cũng không lọt. Đám phóng viên, đài truyền hình vây quanh cả cửa trước và cửa sau. Dân chúng cũng rối rít đến vây xem.

Ngay lúc này, két một tiếng, cánh cửa nguy nga tráng lệ được người từ bên trong kéo ra. Mọi người ào tới, người đàn ông dáng người cao lớn, khoác ánh chiều vàng nhạt, trầm ổn bước đến. Đối mặt với cảnh tượng trước mắt, người đàn ông không hề bị dao động, ngược lại nở nụ cười hoàn mỹ, ưu nhã gật đầu với phóng viên và dân chúng, rảo bước đi về trước.

Thế nhưng, đám phóng viên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Không chút lưu tình đặt những câu hỏi bén nhọn với người đàn ông.

“Tổng thống tiên sinh, mong ngài giải thích chút, sự kiện lần này có phải sự thật không?”

“Có tin đồn cô gái đó không phải là tiểu thư Tống Duy Nhất người sắp đính hôn cùng ngài. Xin hỏi, ngài bị nhà họ lường gạt vơ vét tài sản sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.