Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 157: Chương 157: Chương 157: Scandal chấn động (2).




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hạ Tinh Thần bị sắc mặt của cô ấy dọa cho giật mình, dừng lại bước chân, hỏi: “Có chuyện gì?”

Trì Vị Ương liếc nhìn đồng nghiệp bên cạnh, không lên tiếng. Chờ đối phương rời đi, cô ấy mới kéo Hạ Tinh Thần đến một góc: “Cậu có xem báo hôm nay chưa?”

“Báo gì? Mình chỉ mới vừa đến công ty.”

“Cậu mau đi xem thử đi.”

Trì Vị Ương đẩy đẩy cô. Dáng vẻ thần thần bí bí, càng khiến cho lòng Hạ Tinh Thần thấp thỏm. Cô lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy, sao sắc mặt cậu lại khó coi như thế?”

“Mình không biết phải nói sao nữa, cậu nên tự xem đi.”

Hạ Tinh Thần hoài nghi trong lòng, nhưng vẫn vội vả trở về phòng làm việc. Vừa đi vào, đã phát hiện đồng nghiệp đang tụm lại xì xào bàn tán. Cảnh này, ở hoàn cảnh làm việc như thế, trước kia chưa từng xuất hiện, cũng tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

“Thật bất ngờ. Này, mọi người nói xem, lộ tai tiếng như thế này, Tổng thống có bị vạch tội hay không?”

Hạ Tinh Thần mơ hồ nghe được hai chữ Tổng thống, lòng trở nên nôn nao. Tai tiếng gì lại có liên quan đến anh?

“Thật sự rất muốn biết biết rốt cuộc nữ chính là ai. Cô nói xem, người đăng bài báo này có ý gì, sao lại cố ý làm mờ đi nữ chính?”

“Nói không chừng, là nữ chính tự mình tiết lộ. Tôi thấy, là Tổng thống tiên sinh bị phụ nữ giở trò rồi.”

“Làm sao có thể, tôi rất muốn được biết mặt mũi của nữ chính, rốt cuộc là dạng phụ nữ gì, có thể được Tổng thống tiên sinh xem trọng.”

“Nói không chừng nữ chính căn bản là Tống Duy Nhất.”

Hạ Tinh Thần càng nghe, càng cảm thấy kinh hãi. Cô đi tới chỗ mọi người, lập tức giật lấy tờ báo. Hình ảnh trên đó khiến cô hoa cả mắt.

Nhân vật chính là cô được làm mờ rất kĩ. Thế nhưng, anh lại bị chụp rất rõ ràng.

Tin tức thế này, đối với Tổng thống của một nước mà nói, là điểm trí mạng. Trước lúc này, tin tức trong TV đều là việc đính hôn của anh và Tống Duy Nhất. Có thể tưởng tượng được, tin tức hiện tại này, ảnh hưởng thế nào đến hình tượng của anh.

Anh phải xử lý thế nào đây?

Hạ Tinh Thần nắm chặt tờ báo đứng đó, lòng cô rối bời.

“Tinh Thần, cô không có sao chứ?” Có đồng nghiệp nhìn thấy sắc mặt cô hơi bất thường, nhìn cô rồi lại nhìn tờ báo: “Cô cũng thích Bạch tổng thống à? Xem cô bị đả kích kìa.”

Hạ Tinh Thần mấp máp môi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, cũng không nói nên lời. Trì Vị Ương kéo cô đến vị trí của mình ngồi xuống.

“Uống miếng nước, bình tĩnh lại nào.” Trì Vị Ương rót cho cô ly nước ấm. Hạ Tinh Thần bưng lên, uống một hớp lớn.

“Có phải hiện tại trên mạng đã nổ tung rồi không?” Hạ Tinh Thần hỏi, giọng có chút thất thần.

Cô cũng không dám lên mạng xem.

“Ừm. Trên mạng có người nói, muốn viết một lá thư chung tố lên nghị viện, vạch tội Tổng thống tiên sinh. Cậu cũng biết đó, đấu tranh trong chính trị luôn rất gian xảo. Nhưng mà vẫn còn may, mặc dù có rất nhiều người nói muốn lôi nữ chính ra, thế nhưng tạm thời vẫn chưa có thông tin gì trên mạng. Mình thấy, người tung những tin này, có thể không muốn làm hại đến cậu.”

Trong đầu Hạ Tinh Thần đều là ba chữ Bạch Dạ Kình. Cô cầm điện thoại di động trên tay, do dự hồi lâu, nhưng vẫn không gọi điện thoại. Trì Vị Ương nhìn cô: “Cậu có muốn gọi điện thoại hỏi chút tình hình không?”

“.....” Cô lắc đầu. Đặt di động xuất, bưng ly nước: “Có lẽ hiện tại anh ấy đang rất bận rộn, không rãnh rỗi để nghe điện thoại của mình. Huống chi có gọi đến, cũng không giúp được anh chuyện gì.”

Hạ Tinh Thần lần nữa phát hiện, thật ra lúc anh lõm sâu vào vòng xoáy, ngày cả tư cách cùng sức lực để kéo anh ra cô cũng không có. Thế giới của anh, cô hoàn toàn không hiểu. Thậm chí còn không biết được, hiện tại anh đang đứng trước sóng to gió lơn gì, chớ đừng nhắc đến việc cùng anh đối mặt.

Trì Vị Ương lo lắng nhìn cô, vỗ vỗ tay Hạ Tinh Thần: “Mình gọi điện cho Phó Dật Trần, hỏi anh chút tình hình. Có lẽ anh ấy biết ít thông tin.”

Hạ Tinh Thần chỉ gật đầu.

Trì Vị Ương hít sâu một hơi, mới quyết định gọi cho Phó Dật Trần.

“Alô.” Điện thoại được nối, cô lên tiếng trước. Bên kia Phó Dật Trần yên lặng vài giây, bên này, Trì Vị Ương chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở trầm thấp của người đàn ông. Cô liền cảm thấy có chút đau nhói đang len lõi. Loại nỗi đau này, đã theo cô rất nhiều năm, cô cho là đã sớm thành thói quen, chết lặng. Thế nhưng, gần đây lại bùng cháy trở lại.

“Muốn hỏi tình hình của ngài ấy?” Phó Dật Trần mở miệng.

“Ừm.” Trì Vị Ương gật đầu.

Phó Dật Trần cảm thấy có chút mất mác. Thế nhưng, suy nghĩ lại thì có vẻ đây là chuyện đương nhiên. Nếu không phải vì chuyện của người khác, cô sẽ không gọi điện thoại cho anh.

“Bảo Tinh Thần không cần lo lắng, chuyện bên này ngài ấy sẽ giải quyết ổn thỏa.”

Trì Vị Ương liếc nhìn Hạ Tinh Thần, Hạ Tinh Thần đứng dậy, tiến tới áp sát tai vào điện thoại di động.

Trì Vị Ương hỏi: “Vậy tình hình hiện tại thế nào rồi.”

“...” Phó Dật Trần yên lặng vài giây, mới nói thật: “Không tốt lắm. Nghe nói, Tống Quốc Nghiêu đã tự mình đến cung Bạch Vũ. Ông ta là chủ tịch của thượng nghị viện, mặc dù không có quyền lợi bỏ phiếu vạch tội Tổng thống, nhưng mà, tầm ảnh hưởng không nhỏ. Huống chi chuyện lần này bị đưa ra ánh sáng, cũng khiến cho Tống gia mất mặt, cho nên...”

Lòng Trì Vị Ương nặng trĩu. Cô ấy nhìn Hạ Tinh Thần. Hiển nhiên, cô cũng nghe được lời Phó Dật Trần, đã trở lại ghế ngồi.

Trì Vị Ương muốn an ủi cô, nhưng mà chuyện này, không phải chuyện nhỏ, nên nói an ủi thế nào đây, những tin tức thế này đối với giới giải trí đã là chuyện chấn động, huống chi lại là Tổng thống tiên sinh.

Hạ Tinh Thần không còn lòng dạ nào để làm việc.

Điện thoại di động, đặt ở trên bàn, vô số lần cô muốn gọi đi. Cho dù chỉ cần được nghe thấy giọng anh thôi cũng đủ rồi. Thế nhưng, cuối cùng lại lựa chọn không quấy rầy anh. Có lẽ giờ này anh đã lo đến sứt đầu mẻ trán* (chỉ những người bị thương hoặc bị công kích nặng nề).

Lúc trước anh từng nói, sẽ không đính hôn với Tống Duy Nhất, Hạ Tinh Thần không biết rốt cuộc anh sẽ làm thế nào, thế nhưng, hiện tại cô biết, dưới tình hình hiện tại, cuộc đính hôn này, chỉ cần Tống gia không đồng ý, thì không thể nào hủy bỏ.

Nhưng mà, một khi Tống gia tuyên bố từ hôn, có nghĩa thừa nhận người trong ảnh không phải Tống Duy Nhất. Đến lúc đó, hậu quả không thể nào tưởng tượng được. Cho dù chuyện này, thượng nghị viện không vạch tội được anh, không lay động được vị trí Tổng thống của anh, nhưng mà hình tượng trong lòng dân chúng, hiển nhiên đã giảm xuống ngàn trượng.

&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.