Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Dư Trạch Nam tiếp tục nói: “Muốn chuyện này lặng xuống, chỉ có thể tạo một tin tức nóng hơn. Cho nên, Tống Quốc Nghiêu đề nghị anh ta và Tống Duy Nhất trực tiếp kết hôn. Đến lúc đó Tống Duy Nhất cũng sẽ thay mặt cô xuất hiện trong buổi họp báo.”
Hạ Tinh Thần ngồi ở trong xe, đoạn đường rất dài nhưng không hề nói gì. Chỉ là trái tim cô đập loạn nhịp chỉ biết nhìn ra ngoài cửa sổ mà không biết cô đang nghĩ gì. Dư Trạch Nam cũng không nói mà chỉ yên tĩnh chờ.
Ở chung như thế này, anh ta cảm giác được trong lòng cô buồn bã và khổ sở.
“Thế nào, anh ta đồng ý sao?” Cho rằng cô sẽ không nói chuyện nhưng mà lúc này cô lại cất lời.
“Theo tôi biết thì…” Dư Trạch Nam dừng lại một chút mới nói: “Tạm thời anh ta không cự tuyệt.”
Hàng lông mi nhẹ nhàng rung rung, Dư Trạch Nam không đành lòng nói tiếp: “Nhưng mà rốt cuộc trong lòng anh ta nghĩ gì không ai đoán được. Cô phải biết, người có thể ngồi lên vị trí kia không phải là người dễ dàng làm cho người ta mở miệng, cho nên…..”
Hạ Tinh Thần gật đầu, nhẹ nhàng cười: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Tuy nói như thế nhưng không biết có thuyết phục được mình hay không. Không phải là không tin vào năng lực của anh, chỉ là với cục diện hiện tại thì thật sự khó giải quyết.
Hạ Tinh Thần nói tạm biệt với Dư Trạch Nam xong liền lên lầu, cả người tâm sự nặng nề.
Cô nằm trên giường, không hề buồn ngủ chút nào mà cứ thường xuyên nhìn điện thoại, trong lúc hoảng hốt giống như có tiếng vang, nhưng lấy từ dưới gối lên nhìn lại không hề có động tĩnh. Nằm trên giường lăn qua lăn lại mấy tiếng mới khó khăn ngủ thiếp đi, cuối cùng lại bắt đầu nằm mơ.
Trong mơ, anh chịu sự chỉ trích và chất vấn của dân chúng, mất đi sự sùng bái, tôn trọng và tin cậy của dân chúng. Bạch Dạ Kình như vậy đã biến mất ánh hào quang, trở thành tội nhân người người chán ghét lại khiến cho cô cảm thấy đau lòng.
Từng hình ảnh lật chuyển, anh và Tống Duy Nhất tay trong tay đi vào hôn lễ, dân chúng hoan hô, người người kính yêu, cả người vui vẻ. Anh đứng ở vị trí cao nhất, vẫn ung dung tao nhã như cũ là cho người ta nhìn mà sùng bái.
“Tinh Thần, tỉnh lại đi.” Giọng nói của Trì Vị Ương xâm nhập vào giấc mộng của cô, cả người cô bị đẩy nhẹ một cái. Hạ Tinh Thần mở mắt ra, lồng ngực cực kì đau đớn giống như bị cái gì hung hăng nghiền qua, đau cả trái tim. Nhìn chằm chằm vào trần nhà, một lúc lâu sau trong đầu vẫn chính là hình ảnh anh và Tống Duy Nhất nắm tay nhau.
Cho dù là mộng nhưng vẫn cảm thấy đau.
Bởi vì giấc mộng đó lại chân thật như thế.
“Là gặp ác mộng mà thôi.” Trì Vị Ương lo lắng nhìn cô: “Có việc gì không?”
“Ừ, mình không sao.” Hạ Tinh Thần đứng dậy, hdb ở bên người không thấy đâu cả: “Thằng bé đâu?”
“Ăn sáng xong thì lái xe đã tới đón thằng bé đi học rồi.”
Hạ Tinh Thần gật đầu, cầm lấy điện thoại, lúc này đã 8h rồi. Tối qua cô ngủ quá muộn cho nên buổi sáng mới chậm chạp không tỉnh.
“Nhanh rửa mặt rồi ra ăn sáng. Nếu không sẽ tới muộn.” Trì Vị Ương vừa nói vừa đi ra khỏi phòng ngủ.
Hạ Tinh Thần cầm điện thoại tới toilet, từ sáng hôm qua đến giờ điện thoại gần như chưa hề rời khỏi người cô. Hứa Nham có nhắn tin qua, quan tâm hỏi han một chút, Hạ Tinh Thần nhìn qua thậm chí còn quên mất nội dung. Cô chỉ biết số điện thoại cô chờ vẫn không xuất hiện.
Vừa đánh răng, ngón tay không ngừng lướt mạng, cầu nguyện cho đợt sóng gió này nhanh chóng qua đi, nhưng mà không thể nào có khả năng này. Trên mạng vẫn khí thế ngất trời, dân chúng dường như không có đề tài gì mới, chỉ cảm thấy hứng thú với mẩu tin tức này.
Chỉ là vẫn không được anh đáp lại mà cũng không có bất cứ tin tức gì về anh.
Hạ Tinh Thần vô tri vô giác trôi qua một ngày. Buổi tối vừa dọn bếp xong với Trì Vị Ương, lại đợi cho con trai làm bài thì di động nắm trong tay đột nhiên vang lên.
Vừa nhìn qua, là số điện thoại xa lạ.
Thật ra đối với cuộc gọi từ anh đã không ôm bất cứ hy vọng gì rồi. Nhưng mà nhìn dãy số xa lạ lúc đó, trái tim vẫn đập loạn nhịp. Mãi đến khi bắt máy, lại nghe thấy giọng nói của Lãnh Phi vang lên đầu dây bên kia, hốc mắt cô dâng lên tầng hơi nước.
“Hạ tiểu thư.”
Trong lòng rất lâu vẫn không cách nào bình tĩnh được, che điện thoại, lại hít một hơi thật sâu để cho bản thân bình tĩnh một chút, lúc này mới để điện thoại lên tai.
“Hạ tiểu thư.” Lãnh Phi không nghe thấy đáp lời nên gọi lại lần nữa.
“Ở đây, tôi ở đây.” Hạ Tinh Thần vội vàng nói, cô đứng lên qua chỗ khác nghe máy, không muốn để con trai nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của cô.
“Xin hỏi hiện tại cô có rảnh không?”
“Đương nhiên là có.” Hạ Tinh Thần không hỏi gì, gần như trả lời ngay. Hiện tại dưới tình hình như vậy, bọn họ muốn cô làm gì cô cũng sẽ không chút do dự, chỉ hy vọng ít nhiều có thể giúp được gì đó. Hiện tại lo lắng trùng trùng như vậy như lại cảm thấy không giúp được gì, đúng là làm cho người ta lo lắng.
“Nếu tiện thì xuống dưới này đi.” Lãnh Phi nói.
“Ừ.” Hạ Tinh Thần lấy quần áo từ trong tủ ra, lại sờ đầu con trai: “Chú Lãnh Phi ở dưới lầu chờ mẹ, mẹ đi rồi sẽ về ngay. Con làm xong bài tập thì để mẹ nuôi kiểm tra giúp con, sau đó đi ngủ sớm, không cần chờ mẹ có biết không?”
“Vậy được rồi, nhất định là chú Lãnh Phi mang mẹ đi hẹn hò với Tiểu Bạch.”
Có thể gặp anh trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy, Hạ Tinh Thần đúng là không xác định được, thật chỉ mong có thể giống như lời con trai nói.
Thay quần áo xong, lại buộc gọn tóc, tùy tiện khoác một chiếc áo khoác nhanh chóng chạy xuống lầu. Hiển nhiên vì né tránh mà người đón cô không phải là Lãnh Phi mà là Thụy Cương. Thụy Cương tới một mình, lái chiếc xe Bently màu đen khiêm tốn, biển số xe cũng cực kì bình thường, vừa nhìn qua liền quên, đứng trong bóng đêm đúng là không khác gì các xe khác.
“Hạ tiểu thư, mời lên xe.”
Thụy Cương cung kính kéo cửa xe, Hạ Tinh Thần đi lên, lúc này Thụy Cương mới tự mình lái xe rời đi.
Dọc đường đi cô không hỏi gì mà chỉ im lặng ngồi ở ghế sau. Cô không biết Thụy Cương mang cô đi đâu, gặp ai làm gì, cô chỉ chờ mong có thể nhìn thấy anh.
Cho dù từ xa liếc mắt nhìn một cái là đủ.
Xe đi thẳng một đường, cuối cùng tới nơi lại là một khách sạn 7 sao. Khách sạn King là chuỗi khách sạn quốc tế, nổi danh trên toàn thế giới. Có thể ở lại chỗ này thì không phải giàu cũng là hàng cao quý. Lúc này bên ngoài đen như mực, nhưng mà bên trong lại sáng như ban ngày, người đi qua đi lại cũng hết sức tao nhã và quý khí.
Hạ Tinh Thần mờ mịt: “Sao lại tới chỗ này?”
“Hạ tiểu thư, đây là thẻ phòng, bên trong đã lưu lại dấu vân tay của cô.” Thụy Cương đưa một tấm thẻ phòng cho cô: “Cô tới tự nhiên sẽ có người đón.”
Cô vẫn mờ mịt như cũ nhưng vẫn nhận lấy, cởi dây an toàn, sau đó cầm thẻ quẹt đi vào. Qủa nhiên có một người phục vụ nhanh chóng đi tới, liếc mắt liền nhận ra cô, cảnh giác dẫn cô đến một thang máy bí mật đi lên tầng thượng.