Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tầng trên cùng.
Tất cả các phòng tổng thống ở khách sạn King dều nằm ở tầng này. Hơn nữa hiện tại cô lại đứng trong phòng tổng thống xa hoa nhất khách sạn. Gian phòng 8088 cô đã biết tới, nó từng được giới thiệu trên tạp chí thời thượng. Theo như lời giới thiệu thì diện tích căn phòng ước chừng 800m2, bên trong có vô số căn phòng khác. Bình thường sẽ dùng để tiếp đã khách quý.
Anh… sẽ ở bên trong sao?
Hạ Tinh Thần quét thẻ vào cửa, đứng trong phòng chỉ cảm thấy yên tĩnh, không có ai cả….
Không gian lớn như vậy không hề bật đèn, lại càng làm cho người ta tâm phiền ý loạn. Cô thuận tay bật chiếc đèn tường để cho cả căn phòng bao phủ ánh sáng.
Cô cởi giày cao gót, chân không giẫm lên thảm xốp. Nhiệt độ căn phòng ổn định, không hề lạnh, cô treo áo khoác lên, lại rót một ly nước sau đó đi ra ban công, bên ngoài, gió thổi qua cho nên hơi lạnh.
Tuy không có người ở đây nhưng Hạ Tinh Thần biết nhất định là anh để Thụy Cương dẫn cô tới đây.
Đêm nay….
Anh sẽ tới sao?
Hạ Tinh Thần chưa bao giờ mong chờ anh như vậy. Cô đứng ở ban công nhìn từng ngọn đèn phía dưới 80 tầng. Đây là quốc gia của anh, bóng đêm thâm trầm, ánh sáng khắp nơi giống như một biển sáng.
Tất cả đều thuộc về anh….
Chỉ nhìn thế này thôi cũng làm cho người ta không nhịn được say mê, tầm mắt bị mê hoặc.
Khó trách người đàn ông này đều nguyện ý dồn hết tất cả đều dành lấy quyền lợi, đứng trên vị trí chí cao vô thượng. Ở chỗ này nhìn hết thảy cuộc sống của nhân dân sẽ làm cho người ta cảm thấy sóng lòng sục sôi. Huống hồ bọn họ đều là những người có dã tâm bừng bừng đây?
Không biết trải qua bao lâu, âm thanh tinh tinh vang lên, cửa phòng từ từ mở ra.
Có ánh sáng nhàn nhạt hắt xuống, gương mặt người đàn ông đầy cảnh giác, nhưng nhìn thấy bóng lưng nhỏ bé ở ban công thì gương mặt tuấn tú quét xuống sự thỏa mái.
“Xem ra Hạ tiểu thư đã tới.” Lãnh Phi đứng bên cạnh mở miệng, hiển nhiên anh ta cũng đã nhìn thấy cô.
Bạch Dạ Kình vẫy tay để cho Lãnh Phi ra ngoài.
Không lâu sau, tất cả mọi người đều rời đi. Cửa bị đóng lại, cả căn phòng to lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.
……………
Uống hết ly nước, Hạ Tinh Thần nhìn đồng hồ, vậy mà đã sắp 0h rồi. Vậy mà bất tri bất giác cô đứng đây gần 2 tiếng. Trong 2 tiếng này trong đầu cô đều là bóng dáng của anh.
Anh vẫn chưa tới sao?
Hạ Tinh Thần thở dài, cầm ly nước xoay người lại đang chuẩn bị vào phòng. Nhưng lúc xoay người lại đột nhiên người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt làm cho cô cả kinh. Cái ly trong tay không nắm vững rơi xuống sàn nhà. Người đàn ông không nhanh không chậm tiếp được cái ly.
“Khó khăn mới được gặp mặt lại dọa em thành vậy sao?” Bạch Dạ Kình thâm sâu nhìn cô, trong mắt có chút chế nhạo lại có phần chân tình phức tạp khó đoán. Anh đặt cái ly sang bên cạnh.
Lúc này Hạ Tinh Thần mới phản ứng lại, không phải là do cô tưởng tượng mà là anh. Không biết từ lúc nào anh thần không hay quỷ không biết đứng sau lưng cô.
Nhìn anh, chóp mũi liền chua xót, chỉ chớp mắt tất cả lo lắng, lo âu, tất cả sự bát an đều như dòng nước ập tới, mãnh liệt phát tiết ra ngoài.
“Người dọa người sẽ hù chết người đấy. Sao anh lại đáng ghét như vậy chứ?” giống như tức giận, lại buồn bực trừng mắt với anh, cất bước đi vào phòng. Nhưng mà hai người nghe được lúc giọng nói cô cất lên thì âm thanh đã khàn khàn rồi.
Bạch Dạ Kình cảm thấy lồng ngực phiền muộn, đưa tay kéo một cái, sức lực mạnh mẽ kéo cả người cô, cô bị anh ôm chặt vào lòng. Cô không hề vùng vẫy, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu vào cổ anh, anh có thể cảm nhận được hàng lông mi của cô rung động, ướt át.
Giống như bất đắc dĩ, lại cảm giác thỏa mãn, Bạch Dạ Kình than thở, yên lặng ôm lấy cô, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc cô, nhè nhẹ vỗ về.
“Thật sự bị dọa sao?” người mở miệng trước là anh. Hiện tại anh không hỏi lúc nãy mà là hỏi chuyện xảy ra gần đây.
Hạ Tinh Thần từ từ rời khỏi cô anh, lắc đầu: “Em không sợ.”
Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn cô, hốc mắt vẫn còn hơi nước, đôi mắt kia càng trở nên sáng loáng.
“Không sợ mà còn khóc sao?” Anh nhỏ giọng hỏi.
Hạ Tinh Thần cắn môi xoay người đi, yên lặng lau nước mắt.
Những giọt nước mắt này không liên quan gì với sợ hãi, chỉ là lo lắng cho anh mà thôi….
Vì quá lo lắng cho anh cho nên nhìn thấy anh, cảm xúc mới khó kìm nén.
Bạch Dạ Kình nhìn mặt cô, đôi mắt đầy nóng bỏng, càng nhìn càng làm cho cô đỏ mặt.
Lúc này cô mới ý thức được lúc nãy không khống chế được cảm xúc, quẫn bách vội vàng nới rộng khoảng cách với anh, tìm một đề tài khác: “Anh ăn cơm tối chưa?”
Phát tiết cảm xúc xong, tâm tình Hạ Tinh Thần tốt hơn nhiều, dịu dàng hỏi anh. Chỉ cần nhìn thấy anh, trong lòng bất an mấy ngày qua tan thành mây khói. Cô biết anh sẽ có cách giải quyết tất cả. Anh là trời cho nên trời sẽ không sập xuống.
“Lúc 6h đã ăn linh tinh một chút, hiện tại đúng là hơi đói.” Bạch Dạ Kình nói xong liền cởi áo khoác ra. Hạ Tinh Thần kiễng chân giúp anh treo lên, quay đầu nói với an: “Vậy anh nhanh đi tắm đi, em đi phòng bếp xem có thể nấu chút gì không. Nếu không có thì chúng ta gọi khách sạn phục vụ có được không?”
Bạch Dạ Kình nhíu mày: “Khách sạn cũng chỉ có như thế thôi.”
“Không cho nói như vậy, chỉ có thể tạm thời chấp nhận.” Hạ Tinh Thần nghịch ngợm nói: “Ủy khuất Tổng thống đại nhân đừng kén chọn thức ăn nữa.”
Cô nói xong xoay người đi tìm phòng bếp. Nhìn bóng lưng kia, lại nhớ tới bộ dạng trêu đùa của cô, mệt mỏi hiện lên giữa mi tâm cũng không tự giác tản ra.
Lúc này có thể nhìn thấy cô tuyệt đối là chuyện nguy hiểm nhất nhưng rõ ràng lại cảm thấy gặp cô là chuyện đáng mạo hiểm.
………….
Hạ Tinh Thần vơ vét phòng bếp một lượt, không có gì ăn cả, đều là thức ăn nguội, thời tiết thế này đừng nói là lót dạ, ngược lại không phải làm cho dạ dày hỏng bét hay sao?
Cô đành rời khỏi phòng bếp, gọi điện thoại cho phòng phục vụ, sau đó yên tĩnh chờ.
Bạch Dạ Kình ở trong phòng ngủ, có lẽ đang tắm. Rất lâu sau lại nghe thấy anh đang gọi điện thoại, cụ thể nói cái gì nghe không rõ ràng. Nhưng điện thoại gọi cho phục vụ vẫn không cắt đứt.
Hạ Tinh Thần gọi cho anh một chút đồ ăn loãng, một loại hai phần. Trên thực tế thì mấy ngày này cô vì quá lo lắng cho anh nên cũng không ăn được bao nhiêu.
Sợ đồ ăn nguội, cô gõ gõ cửa phòng ngủ, rất nhanh điện thoại bị tắt, Bạch Dạ Kình mặc áo ngủ từ bên trong kéo cửa phòng ra.