Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 171: Chương 171: Chương 171: Ba con cùng tắm (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trọng điểm của Bạch Dạ Kình lại đặt câu bé nói “Dáng người còn tốt như vậy”, không tự chủ được nhớ tới hình ảnh hai người bọn họ nhiệt tình như lửa ở đại sảnh.

Trong lòng bàn tay anh tràn đầy xúc cảm mềm mại ấm áp của cơ thể cô. Cái loại cảm giác này khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ. Ánh mắt anh nhìn Hạ Tinh Thần tăng thêm vài phần nhiệt độ, làm như chứng thực cho câu nói sau đó: “Ừm... Dáng người quả thật không tồi.”

Đây là kết luận khi anh nghiêm túc đánh giá.

Hạ Tinh Thần cũng nhớ lại chuyện vừa rồi, đỏ mặt, không thèm để ý bọn họ nữa, trực tiếp vào nhà ăn, không cho hai ba con họ có cơ hội bình phẩm mình như vậy nữa.

Vừa xoay người đi lại chợt nhớ ra điều gì, từ nhà ăn truyền lại một câu: “Anh tắm giúp Đại Bạch đi, em ăn xong lại giúp.”

Bạch Dạ Kình cảm thấy mình có chút không bình thường. Lớn như vậy, ngoại trừ hai vị trưởng bối trong nhà, không ai có thể sai bảo anh, bây giờ lại càng không có ai dám sai bảo anh, nhưng bây giờ bị cô gái này sai đi làm việc, anh chẳng những không hề cảm thấy tức giận, ngược lại còn vui vẻ chịu đựng. Lại còn như thằng ngốc cảm thấy cảm giác như cũng không tệ lắm.

Trúng bùa!

Bùa mê này còn là người nọ bày sẵn ra cho mình!

... ...

Đồ ăn còn chưa nguội, Hạ Tinh Thần ăn rất nhanh. Thu dọn đồ đạc xong, cô ra khỏi nhà ăn đi về hướng phòng ngủ. Anh tới bây giờ còn chưa từng tắm cho con, Hạ Tinh Thần thật sự lo anh có thể trực tiếp hủy luôn phòng tắm hay không nữa.

Kết quả, bước qua phòng ngủ, mở cửa phòng tắm, quả nhiên...

Trong phòng tắm tràn đầy nước.

Vốn bảo anh tắm cho con, kết quả, chính anh cũng cởi sạch nằm trong bồn tắm mát xa, thảnh thơi đọc báo, hưởng thụ mát xa. Hạ Đại Bạch ngồi trên đùi anh, trên người đều là bọt biển, trên mặt vậy, chỉ để lại hai mắt to tròn và cái miệng nhỏ nhắn. Bàn tay nhỏ bé còn kỳ cọ lên xuống trên thân thể mình.

Hiển nhiên, người nào đó căn bản giúp cũng chưa từng giúp bé!

Hạ Tinh Thần nhìn mà trong lòng run sợ. Bọt xà phòng này nếu chảy vào mắt bé hay bị bé ăn phải đều sẽ bị cay cho khóc mà coi. Làm ba mà quả nhiên vô tâm không để ý gì hết, cô không nên ôm ảo tưởng mới phải!

“Chờ một chút Đại Bạch, con đừng lộn xộn.” Vốn Bạch Dạ Kình cũng không mặc gì, cô muốn xoay người ra ngoài, nhưng nhìn đứa nhỏ như vậy quả là không yên tâm nổi. Thuận tay thấm ướt khăn mặt, ngượng ngùng lại gần, không nhìn anh, ngồi cạnh bồn tắm một tay ôm bả vai ướt sũng của con, một tay cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau mặt cho bé.

“Được rồi, không được cho bọt lên mặt.” Kết thúc công việc, Hạ Tinh Thần đặt khăn mặt xuống, ho nhẹ một tiếng, nói với không khí: “Lát nữa anh rửa sạch bọt trên người con đi, em ở bên ngoài chờ hai người.”

Nói xong, cô vội vàng đứng dậy bước đi. Nhưng mới xoay người, cổ tay đã bị kéo lại. Cô kinh ngạc, giây tiếp theo cả người đã bị Bạch Dạ Kình kéo xuống. Nếu cô không nhanh tay lẹ mắt chống vào cạnh bồn tắm thì đã bị kéo vào rồi. Đôi mắt long lanh nước của cô trừng anh. Chỉ nghe anh bực bội hỏi một câu: “Nãy em vừa nói chuyện với ai đấy?”

Cô cắn môi: “... Anh biết rồi còn hỏi.”

“Nói với anh thì nhìn anh mà nói.” Tay Bạch Dạ Kình bao lấy ôm chặt lấy thắt lưng cô. Trên tay hơi dùng sức, thân thể mềm mại của cô bị bế lên, nửa người trên dán vào người anh. Hai người mắt đối mắt, đôi mắt sâu thẳm của anh khiến lông mi cô run lên: “Nhìn anh nói lại lần nữa đi.”

Người này đúng là yêu tinh!

Yêu tinh mê hoặc con người!

Hạ Tinh Thần thiếu chút nữa bị lạc trong đôi mắt biết phóng điện kia của anh.

“... Đừng náo loạn.” Lấy lại lý trí, cô nắm tay đấm trên ngực anh một cái, ánh mắt quẫn bách liếc về phía Hạ Đại Bạch.

Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, vừa rồi ôm Hạ Đại Bạch cũng đã ướt đến bảy tám phần, lúc này dán trên người Bạch Dạ Kình lại hoàn toàn ướt đẫm, biến thành bán trong suốt. Ánh mắt Bạch Dạ Kình lơ đãng đảo qua phía trước cô, áo ngực màu trắng bên trong như ẩn như hiện, hơn nữa hô hấp phập phồng của cô, bầu ngực xinh đẹp cũng phập phồng lên xuống, hình ảnh kia rơi vào mắt anh, quả là hấp dẫn trí mạng.

Gợi cảm muốn chết!

Hô hấp của anh bỗng tăng mạnh, nhìn chăm chú vào hai mắt cô lóe lên vài tia nhìn nguy hiểm. Hạ Tinh Thần lúc này mới phát hiện ánh mắt khác thường của anh, theo tầm mắt nhìn qua mới muộn màng phát hiện chật vật quẫn hạ của mình, bối rối giãy khỏi lòng ngực anh. Chắc vì con đang ở đây nên anh cũng không bám lấy cô.

“Tiểu Bạch, ba... cái kia... thật tò mò nha ~” Không đợi hai người lớn để ý tình cảm khác thường của nhau, thanh âm tò mò của Hạ Đại Bạch vang lên.

“Cái gì kỳ quái?” Anh hỏi. Hạ Tinh Thần cầm khăn tắm phủ trên người mình, cũng không khỏi tò mò nhìn về phía đứa nhỏ.

Ngón tay nho nhỏ của Hạ Đại Bạch chỉ vào dưới nước: “... Chim nhỏ của ba trở nên thật lớn nha, hoàn toàn không giống con! Ba xem, chim nhỏ của con chỉ nho nhỏ như vậy thôi, cũng không lớn lên được! Tiểu Bạch, không phải ba sinh bệnh nên mới lớn lên như vậy chứ, là sưng lên phải không. Đi tiểu có đau không?”

Giọng nói của bé tràn đầy đồng cảm, thanh âm ôn nhu an ủi lòng người.

Hạ Tinh Thần vốn nhìn theo ngón tay con chỉ, hình ảnh trước mặt đủ làm cô hết hồn, gần như lập tức xoay đi. Lại nghe xong lời con nói, cả người thiếu chút nữa ngã xuống đất. Khuôn mặt đỏ như máu luôn.

Cho nên... Đây là đề tài giữa đàn ông con trai với nhau hả? Cho nên có phải quá dọa người rồi... không, phụ nữ không nên nghe?

Cô căn bản không dám nhìn biểu cảm của Bạch Dạ Kình, thật sự rất khó tưởng tượng trên mặt anh giờ phút này có biểu cảm gì.

Kết quả...

Không mất bình tĩnh như cô, người nào đó bình thản ung dung trả lời: “Đây là phát dục bình thường, về sau, chim nhỏ bé như cây tăm của con sớm hay muộn cũng sẽ to lớn như của ba thôi.”

囧.

Có ai nói con mình như cây tăm không? Hơn nữa cũng đâu đến mức như cây tăm! Hạ Tinh Thần bất bình thay con trai.

“... Thật sao?” Hạ Đại Bạch chớp chớp đôi mắt ngây thơ.

“Không tin con hỏi mẹ đi.”

Hạ Tinh Thần lại hỗn độn. Anh dám quăng đề tài này lên người cô như vậy sao. Không quên chỉnh cô à?

Hạ Đại Bạch quả nhiên mở to đôi mắt tò mò nhìn cô, hỏi: “Đại Bảo, là thật sao?”

“Ừm... Chắc vậy đó...” Giọng cô muốn xấu hổ bao nhiêu thì xấu hổ bấy nhiêu, mặt bao nhiêu thì hồng bấy nhiêu. Thật sự là không biết nói gì. Mình lại đi nói chuyện cấu tạo sinh lý với đàn ông con trai, thật sự thích hợp sao?!

Bộ dáng quẫn bách của cô, Bạch Dạ Kình nhìn chỉ cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười.

“Nhưng của Tiểu Bạch chẳng đáng yêu chút nào, của con mới dễ thương này!”

“Đáng yêu dễ thương có ích lợi gì?” Người nào đó không lưu tình chê cười jj mini của con mình, từ bồn tắm lớn đứng dậy, khoác áo tắm lên người: “Phụ nữ cũng không thích dạng đáng yêu của con đâu. Nếu sau này lớn lên con vẫn dạng mini như vậy, đừng nói muốn có mười bà vợ, thậm chí nửa người cũng không có ai đoái hoài tới con đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.