Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mắt của Hạ Đại Bạch sáng lên: “Có phải là mẹ dẫn con đi gặp tiểu Bạch không? Nhưng mà...” Nói đến đây, cậu bé dùng tay nhỏ bé gãi gãi sau ót, vô cùng khổ não nhíu mày nhỏ: “Mẹ nuôi nói, nếu như hai ngươi muốn nói chuyện yêu thương, thì con đi sẽ thành kỳ đà đà cản mũi cực cực lớn à! Không biết Tiểu Bạch có ném con ra hay không?”
Trì Vị Ương buồn cười, gật đầu: “Hôm nay con xuất hiện, chắc chắn là hơn 1000 watt, có khi bị ba con đuổi ra ngoài đường ấy.”
Hạ Tinh Thần dùng khuỷu tay huých cô một cái: “Đừng trêu con.” Lại quay sang nói với con mình: “Đừng nghe mẹ nuôi con nói lung tung, mau, đi đổi giày đi.”
“Vậy được rồi. Nếu Tiểu Bạch hôm nay thật sự quăng con ra đường cái ngủ, mẹ nuôi nhất định phải đi cứu con nha ~” Hạ Đại Bạch vừa nói vừa ngoan ngoãn đến cửa thay giày thể thao. Trì Vị Ương ngồi xuống buộc dây giúp bé: “Hôn mẹ nuôi một cái, mẹ nuôi nhất định sẽ đến cứu con trước tiên.”
Cánh tay trắng trắng mềm mềm của Hạ Đại Bạch ôm khuôn mặt xinh đẹp của cô, hôn mạnh một cái, đặc biệt vang dội.
Hạ Tinh Thần ở bên cạnh mỉm cười nhìn khuôn mặt vui cười ngây thơ của con mình, cố nén nỗi chua xót trong lòng xuống, quay về phòng thu dọn sách vở thay bé. Vừa xếp xong sách giáo khoa vào túi, đột nhiên nhìn thấy một quyển tập vẽ tranh ở trên mặt đất, cô mở ra xem.
Trên bức tranh vẽ một khuôn mặt to xấu xấu. Tuy bé con đối với năng khiếu vẽ tranh thật sự là… Ừm, hẳn là không có thiên phú gì, nhưng cũng nhìn ra bức tranh vẽ rất dụng tâm.
Phía dưới còn dùng bút máy cong vẹo viết một hàng chữ.
Tiểu Bạch kuku.
Nét chữ quá phức tạp bé còn chưa biết viết. Chữ ‘khốc’ bé viết viết xóa xóa một hồi, đơn giản dùng ghép vần thay thế .
Hạ Tinh Thần nhìn thấy, cười chua sót, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Trước kia lúc cô và Đại Bạch hai người sống nương tựa lẫn nhau, trên tập tranh của bé ngoại trừ bản thân mình thì vĩnh viễn chỉ có mình cô. Trong thế giới nhỏ bé ấy cũng chỉ có cô. Hiện tại, Bạch Dạ Kình xuất hiện, người đàn ông này thỏa mãn sùng bái và ảo tưởng về một người cha của bé. Cho nên, bé thật sự rất yêu quý anh, cũng không muốn xa rời anh. Mấy ngày nay, bé rõ ràng tỏ ra rất nhớ anh.
Cô nên cảm thấy vui mừng nhưng lại cảm thấy mất mác chua xót nói không nên lời. Anh ấy kết hôn với Tống Duy Nhất, đứa nhỏ làm sao bây giờ?
“Sao ngây người ra thế?” Trì Vị Ương đi vào: “Bé con đang chờ đến mất kiên nhẫn ở bên ngoài kìa.”
Hạ Tinh Thần hoàn hồn, thu hồi cảm xúc, cũng xếp luôn bức tranh vào túi đi: “Đi ngay đây.”
... ... ... ...
Đến khi cô nắm tay bé xuống lầu quả nhiên đã có người chờ dưới lầu. Cô ôm đứa nhỏ đi lên.
Dọc đường đi, Hạ Đại Bạch vui vẻ nói: “Đại Bảo, con còn tưởng Tiểu Bạch không cần chúng ta nữa chứ!”
Sắp xếp cho bé ra sống ở bên ngoài, đúng là không phải tác phong trước kia của anh.
Lời trẻ con nói nghe có vẻ như vô tâm, nhưng điều này cũng nói lên bé không có cảm giác an toàn. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng trong lòng cũng tinh tế mẫn cảm. Bé biết rõ, gia đình ba người bọn họ bây giờ khác các gia đình khác rất nhiều. Có lẽ một ngày nào đó bé mở mắt ra, trong cuộc sống không phải thiếu ba thì là thiếu mẹ.
Hạ Tinh Thần nhớ tới bản thân mình trước đây, năm cô tám tuổi cha mẹ ly hôn, cô cô độc lạc lõng đến chừng nào. Cái loại cảm giác ấy cứ như cả thế giới đang ruồng bỏ mình vậy.
Trong lòng đau xót, xoa đầu bé ra vẻ thoải mái nói: “Ba yêu con như vậy, cho nên, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ba cũng không thể không cần con.”
“Tiểu Bạch cũng rất thích Đại Bảo, cho nên, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Tiểu Bạch cũng sẽ không thể không cần mẹ, có phải hay không?”
Hạ Tinh Thần ngẩn ra.
Ánh mắt ngây thơ chờ đợi của con trẻ khiến lòng cô tràn ngập áy náy. Cô muốn cho bé một gia đình hoàn chỉnh nhưng lại không thể nào làm được.
Cố gắng xua đuổi ý nghĩ xấu trong lòng, cô nở nụ cười nửa thực nửa đùa nói: “Vậy nếu bây giờ ba và mẹ không ở cùng nhau nữa, ba kết hôn với một dì khác, vậy con muốn ở chung với ba hay ở chung với mẹ nào?”
Nụ cười ngây thơ trên mặt Hạ Đại Bạch lập tức thu lại. Đôi mắt to của bé có sự thành thục khác hẳn bạn cùng trang lứa, gắt gao nhìn chằm chằm cô: “Tiểu Bạch thật sự kết hôn với dì khác sao?”
Biểu tình có chút bi thương.
Hạ Tinh Thần nhịn không được nói: “… Mẹ nói đùa đấy, trêu con thôi.”
“Chẳng vui tí nào cả.” Hạ Đại Bạch không vui bĩu môi, giây tiếp theo lại như nhớ tới điều gì lại cười: “Tiểu Bạch đã đồng ý với con không tìm mẹ kế cho con rồi. Cho nên con tin ba! Về sau ba sẽ cưới Đại Bảo.”
“...” Hạ Tinh Thần không biết nói gì, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Trong lòng càng thêm chua xót đau đớn.
... ... ... ... ...
Lúc một lớn một nhỏ đến khách sạn, Bạch Dạ Kình đã tắm rửa xong, mặc áo ngủ màu đen ở sân thượng uống rượu.
“Tiểu Bạch.” Hạ Đại Bạch đi vào lập tức gọi người.
Bạch Dạ Kình xoay người nhìn thấy bọn họ, đáy mắt xẹt qua một chút nhu tình mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện. Tầm mắt theo lướt qua đứa nhỏ nhìn về phía người đứng, anh hơi gật đầu: “Đi ăn cơm thôi.”
“Anh ăn chưa?” Hạ Tinh Thần cởi áo khoác cho bé con treo lên giá. Trên mặt anh dán băng urgo trông hơi buồn cười, có chút trẻ con. Nhưng dù vậy, cũng khó dấu phần quý khí cùng và khí trên người.
“Đi cũng không báo một tiếng, sao anh biết mà chờ em?” Bạch Dạ Kình hiển nhiên mất hứng, chỉ nhấc mí mắt lên liếc một cái.
Hạ Tinh Thần không nói tiếp.
Bạch Dạ Kình lúc này mới nhìn đứa nhỏ, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Hạ Đại Bạch ‘tấm tắc’ hai tiếng, oán giận: “Mẹ nuôi nói con là bóng đèn, quả nhiên không sai. Tiểu Bạch, trong mắt ba căn bản chỉ có Đại Bảo.”
Hạ Tinh Thần thấy tầm mắt Bạch Dạ Kình nhìn về phía mình, cũng theo bản năng nâng mắt nhìn qua. Bốn mắt chạm nhau, đôi mắt anh sâu thẳm, cô quẫn bách vội chuyển tầm mắt đi, nhéo nhéo vành tai nộn nộn của bé con: “Đã bảo con không được nghe mẹ nuôi nói hươu nói vượn rồi mà.”
“Nào có nói hươu nói vượn, Tiểu Bạch thật sự cũng chỉ nhìn mẹ mà.”
“Ừm, trong mắt ba thật đúng là cũng chỉ có cô ấy.” Bạch Dạ Kình một tay ôm con lên, ánh mắt sâu xa nhìn Hạ Tinh Thần, thấy cô ngượng ngùng, khóe môi cong cong, lại nhìn Hạ Đại Bạch: “Ai bảo con không phải con gái? Nam nhìn nữ là chuyện thường tình.”
“Vậy Tiểu Bạch ba có phải cảm thấy Đại Bảo nhà chúng ta đặc biệt đẹp hay không?” Oán giận thì oán giận nhưng tâm tình của bé cũng rất tốt, đôi mắp lóe sáng lấp lánh.
Tiểu Bạch càng thích Đại Bảo nhà bọn họ, điều đó càng đại biểu khoảng cách đến cuộc sống một nhà ba người hạnh phúc mỹ mãn của bọn họ càng gần!
Hạ Đại Bạch như gặp mùa xuân vậy, lòng tràn đầy vui mừng!
“Chắc là... Cũng bình thường đi.” Nam nhướn mày liếc nhìn thân hình thon dài xinh đẹp của nữ, đáy mắt không tự giác hiện ra vài phần nhu tình: “Có điều nhìn lâu cũng có chút dễ nhìn.”
“Con cũng biết Đại Bảo nhà chúng ta rất dễ nhìn mà! Khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to, dáng người còn tốt như vậy, ai cưới mẹ là có phúc đó nha ~”
Hạ Đại Bạch bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ, nói bóng nói gió.
Trọng điểm của Bạch Dạ Kình lại đặt câu bé nói “Dáng người còn tốt như vậy”, không tự chủ được nhớ tới hình ảnh hai người bọn họ nhiệt tình như lửa ở đại sảnh.