Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Những lời cáo buộc của lão gia nói với anh hôm nay cũng không sai. Từ sau năm năm trước, cho đến nay anh vẫn chưa từng chạm qua phụ nữ, huyết khí sẽ phương cương hơn những người đàn ông bình thường, có thể không đói khát sao?
Hạ Tinh Thần nghe xong mà cảm thấy choáng váng, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, thì chỉ cảm thấy ngay cả lỗ tai cũng nóng rực lên.
Bạch Dạ Kình nhìn thấy mà khó nhịn được, tức giận hung dữ nói: “Còn đứng chờ anh ăn sao? Đi làm cơm, anh đi tắm.”
Sau khi anh nói xong, khuôn mặt trở nên u ám, trực tiếp đi vào phòng ngủ chính ở bên cạnh. Anh phát hiện, anh đã hoàn toàn thua ở trên tay người phụ nữ này rồi! Trời lạnh như thế này, mà anh lại phải đi tắm nước lạnh!
... ...
Hạ Tinh Thần nhìn bóng lưng kia, trong lòng cảm thấy u ám, giống như có loại cây leo điên cuồng tự mọc ra vậy, quấn quanh trái tim cô, khiến cho cô cảm thấy không thở nổi.
Cô bật toàn bộ đèn trong phòng lên, căn phòng lớn trở nên sáng choang, nhưng mà, dù sáng như vậy, cũng không thể xóa đi bóng tối đang phủ kín trái tim của cô vào giờ phút này được.
Cô đi vào phòng bếp nấu cơm. Bởi vì tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong, cơm đã sớm nấu rồi, bây giờ chỉ cần xào mấy món ăn đơn giản là được, cho nên, không tới 10 phút cô đã nấu xong toàn bộ.
Cô bưng mấy đĩa thức ăn bày lên trên bàn ăn, sau đó, cô gọi điện thoại đến quầy lễ tân, rồi làm theo hướng dẫn của nhân viên lễ tân, đi vào trong phòng khách tìm bông băng và thuốc.
... ... ... ...
Mười lăm phút sau.
Bạch Dạ Kình mặc chiếc áo choàng tắm vào, bước ra từ phòng ngủ, đi về phía phòng ăn.
Mùi thơm lan tỏa, loại cảm giác này, làm cho anh vừa cảm thấy ấm áp lại vừa cảm thấy thoải mái. Trước kia anh rất ưa sạch sẽ, nên đặc biệt ghét mùi khói dầu này. Hôm nay, với sự thay đổi của mình, anh cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao thì gần đây cũng có rất nhiều chuyện đều bất tri bất giác thay đổi.
Vừa vào phòng ăn, đã thấy thức ăn được bày thật chỉnh tề. Bên cạnh đôi đũa còn được đặt miếng urgo dán vết thương. Lại còn là hình hoạt hình nữa chứ.
Bạch Dạ Kình ngoắc ngoắc môi, cầm miếng urgo trên tay chơi đùa, rồi thuận tay dán vào vết thương trên mặt mình. Gương mặt đó được dán miếng urgo hình hoạt hình, nhìn thực sự rất tức cười. Nhưng anh lại cảm thấy sung sướng và tự đắc, anh quay mặt về phía chiếc gương sau lưng mình để nhìn, còn cảm thấy dáng vẻ này cũng không tệ chút nào.
Đến lúc nhìn những món ăn đầy đủ màu sắc và mùi vị trên bàn kia, anh mới cảm thấy mình thật sự rất đói bụng. Anh cầm đũa, nếm mấy miếng, trong lòng cảm thấy như có loại thỏa mãn không nói ra được.
Nhưng mà...
Anh ăn một miếng rồi lại một miếng, từng phút một qua đi…, năm phút sau, anh đột nhiên cảm giác được có cái gì đó không đúng.
Trong phòng bếp, tại sao lại không có bất kỳ âm thanh nào?
“Tinh Thần.” Anh cất giọng gọi.
“...” Không có ai trả lời.
“Hạ Tinh Thần!” Anh cau mày.
Nhưng mà, đáp lại anh chỉ là căn phòng đầy yên tĩnh này. Anh ném đũa, đứng dậy đi về phía phòng bếp. Trong phòng bếp không có một ai. Ngay cả sau cánh cửa anh cũng đều tra xét, nhưng… không có một ai.
Người phụ nữ này!
Bạch Dạ Kình trầm mặc, cầm điện thoại di động ở trên bàn ăn lên, gọi điện thoại ra ngoài.
... ... ... ... ...
Bên kia.
Một mình Hạ Tinh Thần đi ra khỏi khách sạn King. Gió lạnh thổi qua, cô siết chặt áo khoác trên người mình lại. Nhân viên phục vụ của khách sạn King vẫn luôn cực kỳ chu đáo, cô vừa mới đi ra cửa đứng, xe dành riêng cho khách của khách sạn đã dừng lại ở trước mặt cô.
“Xin chào quý khách, quý khách có cần dùng dịch vụ gọi xe không?”
Hạ Tinh Thần giật mình, rồi cô nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, khẽ vuốt cằm, lập tức có nhân viên phục vụ mở cửa xe giúp cô. Cô ngồi ở ghế đằng sau, buồn bã liếc nhìn khách sạn nguy nga lộng lẫy tựa như cung điện này. Ánh đèn sáng chói chiếu thẳng vào trong mắt cô, nhưng vẫn không thể xua tan đi sự cô đơn tịch mịch trong đôi mắt của cô.
“Xin chào quý khách, xin hỏi ngài muốn đi đâu?” Tài xế rất cung kính hỏi.
Cô hoàn hồn lại, nhẹ giọng nói ra địa chỉ.
Xe lái thẳng về phía trước. Cô tựa người vào cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm ở ngoài cửa sổ đang dần dần lướt qua tầm mắt mình. Lúc này, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Cô phục hồi lại tinh thần, láy điện thoại di động ra từ túi áo ngoài. Nhìn màn hình nhấp nháy hai chữ “Tiểu Bạch”, hốc mắt của cô không kiềm được có chút ê ẩm.
Cô cố gắng hít sâu, điều chỉnh lại cảm xúc, để cho tâm tình của mình trở nên bình tĩnh, rồi mới nhận cuộc gọi, để điện thoại di động ở sát bên tai.
“Ở đâu?” giọng nói của Bạch Dạ Kình từ đầu bên kia truyền tới, âm vực rất thấp, cho thấy anh đang rất không vui.
“Bây giờ em đang ở trên xe, chuẩn bị trở về nhà.”
“Xuống xe. Anh phái người qua đón em!” Giọng nói của anh vẫn bá đạo không cho cô có quyền phản bác. Hạ Tinh Thần biết tính tình của anh, cũng ngờ tới anh sẽ như vậy, nên chỉ không nhanh không chậm nói: “Em muốn trở về mang con đến. Mặc dù con không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà, mấy ngày không thấy, ngày ngày con đều hỏi về anh. Em mang con đến, có vấn đề gì không? Nếu như có vấn đề... Vậy em sẽ không đi nữa, sẽ bảo tài xế dừng lại ở chỗ này.”
Thật ra thì Hạ Tinh Thần có tâm tư riêng. Trong lòng cô tham luyến cái cảm giác ba người ở chung với nhau. Cái loại cảm giác viên mãn và hạnh phúc đó, không thứ gì có thể so được. Cô muốn, ba người còn có thể ở chung với nhau, nhưng chờ sau khi anh chân chính kết hôn, thì sẽ không còn nữa.
Một lần cuối cùng đi...
Bạch Dạ Kình ở bên kia yên lặng, rồi sau đó mở miệng nói, giọng nói đã khá hơn so với vừa nãy rất nhiều: “Lát nữa anh sẽ cho chờ em ở dưới lầu.”
Thì ra, cũng không phải là cô muốn tự tiện rời đi.
... ... ... ...
Lúc Hạ Tinh Thần về đến nhà, thì Trì Vị Ương đang cầm quần áo định tắm cho con.
“Oh, sao cậu lại trở về sớm như vậy?” Thấy cô về, Trì Vị Ương cảm tháy bất ngờ, cười ý vị: “Mình còn tưởng rằng lại giống như hôm qua, hôm nay cậu sẽ không trở lại!”
Hạ Tinh Thần khẽ mấp máy môi, lấy quần áo của con, nói: “Đưa quần áo ngủ của con cho mình đi, lát nữa mình sẽ tắm cho con.”
“Thế nào?” Trì Vị Ương nhìn cô: “Sao dáng vẻ lại ủ rũ thế này, chưa ăn cơm tối à?”
“...”Cô bận tâm gật đầu: “Không có khẩu vị gì cả.”
Trì Vị Ương liếc nhìn cô: “Không phải mình có ý gì đâu. Khách sạn tốt như vậy, lại có đầu bếp đã đạt giải thưởng Michelin(*) nữa, sao cậu còn nói là không có khẩu vị!”
(*)sao Michelin là một “giải thưởng” quan trọng trong làng ẩm thực thế giới.Sao Michelinthực chất là biểu tượng để đánh giá chất lượng của một nhà hàng.
“Vậy lát nữa mình sẽ gói về cho cậu.”
“Cậu còn muốn đi sao?”
Ừ. Mình dẫn con đi, Không phải thằng bé luôn đòi gặp ba sao?” Hạ Tinh Thần vừa dứt lời, thì cô đã cất giọng: “Đại Bạch.”
Trì Vị Ương hơi bận tâm: “Với tình huống bây giờ, cậu mang con đi tìm anh ta, nhỡ có chuyện gì thì sao?”
“Nếu như anh ta có ý muốn đề phòng, thì những phương tiện truyền thông kia sẽ không dám đăng tin.”
“Cũng đúng. Năng lực của bộ phận thông tin đúng là chuyên nghiệp.” Trì Vị Ương thả lỏng.
Hạ Đại Bạch đi đôi dép lông xù 'Đông đông' chạy đến, Hạ Tinh Thần vỗ lên vai nhỏ của con nói: “Đi ra cửa thay giày.”
“Trễ như vậy chúng ta còn đi đâu?”
“Không phải con la hét muốn gặp tiểu Bạch sao?”
Mắt của Hạ Đại Bạch sáng lên: “Có phải là mẹ dẫn con đi gặp tiểu Bạch không? Nhưng mà...” Nói đến đây, cậu bé dùng tay nhỏ bé gãi gãi sau ót, vô cùng khổ não nhíu mày nhỏ: “Mẹ nuôi nói, nếu như hai ngươi muốn nói chuyện yêu thương, thì con đi sẽ thành kỳ đà đà cản mũi cực cực lớn à! Không biết Tiểu Bạch có ném con ra hay không?”