Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“A!”
Một giọng nói bất an từ trên ghế sa lon truyền tới. Bạch Dạ Kình ngẩn người ra.
Giọng nói này...
“Là anh sao?” giọng nói lười biếng vang lên một lần nữa. Mới vừa tỉnh ngủ, nên giọng nói trầm trầm nhẹ nhàng, hơi có vẻ trẻ con, đặc biệt mềm mại.
Thì ra, cô vẫn luôn ở...
Trái tim của Bạch Dạ Kình như bị cái gì đó đụng trúng. Anh từ từ khom người, mở công tắc đèn ở sát gần đất lên, ánh đèn mờ ảo hiện ra, không chói mắt.
Anh nhìn thấy cô. Giống như một đứa trẻ vậy, thân hình mảnh khảnh cuộn thành một đoàn, rúc ở trên ghế sa lon. Trên tay còn ôm một cái gối, nhìn rất khả ái.
Người phụ nữ nhỏ. . .
...
Hạ Tinh Thần còn nằm ở trên ghế sa lon, chờ sau khi thích ứng được với ánh sáng, thì mới hoàn toàn mở mắt ra. Lúc này, cô mới phát hiện Bạch Dạ Kình đứng ở đầu trên của ghế sa lon, đang cúi đầu nhìn cô, áo khoác trên người anh đã được cởi ra, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng. Một tay đút ở trong túi, một tay cầm điện thoại di động, ống tay áo sơ mi được xắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay khỏe khoắn đẹp mắt.
Người đàn ông này, cho dù chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản như vậy, cũng có thể mặc cho người ta cảm thấy ấn thượng.
Nhìn lại, không kìm được thần.
“Nhìn cái gì?” Bạch Dạ Kình ném điện thoại di động, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt thật sâu.
Hạ Tinh Thần cảm thấy xấu hổ, may nhờ ánh đèn mờ tối, không nhìn ra một tầng mong mỏng đỏ ửng trên mặt của cô. Cô vuốt lại tóc, rồi vội vàng ngồi dậy, dời tầm mắt đi, không quá tự nhiên hỏi: “Anh trở về từ lúc nào? Em ngủ quên mất.”
Bạch Dạ Kình ngồi xuống ở trên ghế sa lon, nghiêng người nhìn cô, ánh mắt ngầm tìm tòi nghiên cứu. Ghế sa lon kiểu châu Âu vốn được coi là rất rộng, thân hình giống như Hạ Tinh Thần vậy, thì tuyệt đối có thể chứa được hai người mà vẫn còn dư. Nhưng mà, Bạch Dạ Kình ngồi xuống như vậy, nhìn qua đây, liền làm cho cô cảm thấy vô cùng chật hẹp.
“Tại sao lại nhìn em như vậy?” Cô bị anh nhìn như vậy nên có chút căng thẳng, cô vô thức dời thân thể vào góc trong của ghế. Tựa như không cảm giác được sự khẩn trương của cô, anh ép khuôn mặt đẹp trai của mình vào gần cô, cơ thể cao lớn cũng di chuyển theo, một tay trực tiếp chống trước người của cô, một tay chống ở lưng ghế sa lon, cố định cô lại, để cho cô muốn tránh cũng không được.
“Em vẫn luôn ngủ ở đây?”
“... Ừ. Nếu không thì sao ?” Hạ Tinh Thần hồ nghi nhìn anh. Như là không hiểu tại sao anh lại hỏi vấn đề này.
“Tỉnh từ bao giờ?”
“Không phải anh vừa mới đánh thức em dậy sao?”
Bạch Dạ Kình không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt cô, tựa như đang thăm dò xem những lời này của cô là thật hay giả.
Anh hơi trầm ngâm, rồi nói: “Cuộc điện thoại vừa nãy kia...”
“Đây là thế nào?” Lời còn chưa nói hết, đã bị cô chuyển sự chú ý. Ngón tay của cô đi theo lực chú ý, rơi vào vết thương nho nhỏ ở trên mặt của anh. Ngón tay của cô hơi lạnh, nhưng mà, khi đụng vào làn da của anh, anh lại cảm thấy nóng ran. Cái loại nóng ran đó, là từ da, trực tiếp thẩm thấu vào mỗi một tế bào, lại từ trong chỗ sâu nhất của cơ thể vỡ tung ra, đến nỗi trái tim cũng khô nóng lên.
Hô hấp của anh trở nên căng thẳng, rũ mắt nhìn ngón tay của cô, rồi sau đó, tầm mắt lại từ từ rơi vào trên mặt cô. Nhưng dường như cô không cảm giác được thời khắc thất thường này của anh, chỉ chuyên chú ở trên mặt anh, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng đụng vào vết thương, rồi sau đó mới nhìn vào mắt của anh: “Sao anh lại bị thương? Có đau không?”
Bạch Dạ Kình im lặng một giây, rồi mới gật đầu: “Đau.”
Đau cái gì mà đau? Vào lúc này, nếu như Bạch Túc Diệp và Lãnh Phi mà đứng ở đây, chắc con ngươi cũng sẽ rớt xuống. Khi anh bị trúng lựu đạn đến nỗi không ra hình người, cũng còn không thèm kêu đau cơ mà.
Hạ Tinh Thần nhíu mày lại: “Anh ở đây chờ em, em đi xem trong phòng có có bông băng không. Theo lý mà nói, những khách sạn như thế này đều sẽ chuẩn bị đầy đủ.”
Cô nói xong, liền đi dép vào rồi từ trên ghế salon đứng dậy. Nhưng mà, còn chưa kịp bước đi, cổ tay đã bị bàn tay ấm áp của người đàn ông kia níu lại. Cô kinh ngạc quay đầu lại, còn chưa rõ là tình huống gì, thì môi đã trực tiếp bị chặn lại. Người đàn ông này luôn hôn bất ngờ mà không thèm báo trước, một giây tiếp theo, anh dùng một tay giữ ót của cô lại, không cho phép cô lùi bước, chỉ có thể hôn càng ngày càng sâu.
Nụ hôn này của Bạch Dạ Kình, ẩn sâu rất nhiều cảm xúc phức tạp không sao tả xiết, cũng mang nhiều khát vọng hơn bao giờ hết. Thân hình của anh cao lớn, vóc người của cô thì khoảng 165cm, ở trước mặt anh, cô cũng chỉ như đứa trẻ đứng trước một người lớn vậy. Bị anh ôm lấy, cả người cô dường như đều vùi vào trong thân thể của anh. Hô hấp của anh càng ngày càng nặng nề, bàn tay nóng bỏng trượt theo đường cong mê người của lưng, trượt đến thắt lưng của cô.
Eo của cô rất nhỏ, dường như chỉ cần một cánh tay là anh có thể ôm trọn.
Cái loại cảm giác hoàn toàn có thể nắm trong tay đó, khiến cho hô hấp của anh ngày một nặng nề. Anh kéo thân thể mềm mại của cô qua, để cho hai thân thể dán chặt vào nhau.
Hạ Tinh Thần cả kinh hít một hơi thật sâu, trong nháy mắt cô thanh tỉnh hơn mấy phần. Mở mắt ra, cô nhìn thấy đôi mắt đầy dục vọng và đau đớn của anh, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, dường như không nhịn được muốn lạc vào trong đôi mắt ấy.
Nhưng mà, bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói qua điện thoại của anh ở ngoài ban công.
Nếu như cô đã có lòng như vậy, vậy thì không bằng dời hôn lễ đến 5 ngày sau đi?
Năm ngày sau, người đàn ông này sẽ chân chính thuộc về Tống Duy Nhất. Đúng như Dư Trạch Nam nói, lần này, không chỉ là đính hôn mà thôi...
Cô muốn làm bộ cái gì, cũng không phải là chưa từng nghe qua. Nhưng mà, thân thể và tâm trí lại không thể giả vờ nổi...
“Đừng...” Lòng đau nhói, cô gắng giữ lấy lý trí của mình, rút tay của người đàn ông này ra. Bạch Dạ Kình nặng nề nhìn cô, sự mê muội khi bị cự tuyệt xen lẫn với sự nhẫn nại thống khổ của thân thể, khiến cho đôi mắt vốn trầm tĩnh của anh thêm một phần quyến rũ mà mị hoặc.
“Tại sao?” Bạch Dạ Kình nhẹ nhàng ngậm lấy lỗ tai của cô, lời thầm thì của anh vang bên tai cô. Vừa nóng bỏng mà lại mập mờ.”Em không muốn?”
Tim của Hạ Tinh Thần đập càng nhanh hơn, giống như là muốn nhảy ra lồng ngực vậy. Tuy nhiên, lồng ngực lại cảm thấy đau như không thở nổi.
Ngón tay của cô đâm vào lòng bàn tay, hơi lui về phía sau, kéo giãn khoảng cách ra với anh. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tình loạn ý mê, không có bi thương, chỉ có ủy khuất và bộ dáng đáng thương: “Đến bây giờ em còn chưa ăn cơm tối, đã đói bụng lắm rồi, buổi trưa em cũng không ăn gì. Chúng ta ăn cơm trước, có được hay không?”
Giọng nói kia, mềm mại giống như đang làm nũng vậy.
Ánh mắt của Bạch Dạ Kình thâm thúy, nhìn chằm chằm vào cô: “Anh cũng rất đói. Nhưng mà... bây giờ anh lại muốn ăn em hơn.”
“...” Hạ Tinh Thần cắn môi, dùng đôi mắt đầy ủy khuất để nhìn anh. Ánh mắt kia, khiến cho anh cảm thấy mình như một tên cầm thú vậy!
Cuối cùng anh chỉ thở dài. Như có chút sầu não, lại không đành lòng, anh cắn mạnh vào trên cổ của cô: “Đến lúc anh thực sự muốn em, thì tốt nhất là em phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi. Nhẫn càng lâu, sẽ làm cho anh càng thêm đói khát...”
Những lời cáo buộc của lão gia nói với anh hôm nay cũng không sai. Từ sau năm năm trước, cho đến nay anh vẫn chưa từng chạm qua phụ nữ, huyết khí sẽ phương cương hơn những người đàn ông bình thường, có thể không đói khát sao?
Hạ Tinh Thần nghe xong mà cảm thấy choáng váng, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, thì chỉ cảm thấy ngay cả lỗ tai cũng nóng rực lên.
Bạch Dạ Kình nhìn thấy mà khó nhịn được, tức giận hung dữ nói: “Còn đứng chờ anh ăn sao? Đi làm cơm, anh đi tắm.”
Sau khi anh nói xong, khuôn mặt trở nên u ám, trực tiếp đi vào phòng ngủ chính ở bên cạnh. Anh phát hiện, anh đã hoàn toàn thua ở trên tay người phụ nữ này rồi! Trời lạnh như thế này, mà anh lại phải đi tắm nước lạnh!