Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 175: Chương 175: Chương 175: Thuộc về cô dâu của anh (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Tống Duy Nhất lườm cô một cái rồi sau đó nhìn sang nhân viên phục vụ, lạnh lùng nói: “Tất cả đi ra ngoài, nếu không có sự cho phép của tôi thì không ai được tự tiện vào!”

“Vâng! Tống tiểu thư!” Nhân viên nói xong rồi vội vàng đi ra ngoài.

Vừa thấy vậy, Hạ Tinh Thần lại có chút tò mò, rốt cuộc Tống Duy Nhất muốn nói chuyện gì với cô.

“Tùy tiện ngồi xuống đi.” Tống Duy Nhất nói một tiếng, tự mình đi vào ngồi xuống ghế sofa trong phòng thử phần áo. Cho dù là ngồi thôi cô ta vẫn giữ thái độ ngạo mạn như vậy.

Hạ Tinh Thần biết hôm nay cô ta tới tìm cô chắc chắn không thoát khỏi liên quan tới Bạch Dạ Kình nhưng không nghĩ tới cô ta vừa mở miệng liền nói: “Hạ Tinh Thần, tôi hạn cho cô trước buổi họp báo ngày mai phải rời khỏi nơi này.”

Giọng điệu đó không phải là thương lượng, không phải thỉnh cầu mà là ra lệnh.

Cô sửng sốt, chớp chớp mắt, một lúc sau mới tiêu hóa được lời của Tống Duy Nhất, cũng hiểu được nên mới cảm thấy buồn cười nhìn Tống Duy Nhất: “Tống tiểu thư, cô là con gái của phó Tổng thống Tống đúng là không sai nhưng mà cô tự phụ như vậy quả thật có vẻ buồn cười.”

Cô sinh ra và lớn lên ở đây, nhà cô cũng ở nơi này, chỗ làm việc cũng ở đây, cô ta dựa vào đâu yêu cầu cô rời đi.

“Tự phụ?” Khó có được Tống Duy Nhất không tức giận, chỉ cầm túi xách lấy ra một túi giấy, bộp một tiếng khí thế ném trước mặt cô: “Hạ Tinh Thần, cô mở to mắt ra mà nhìn cho tốt xem bên trong là cái gì? Để xem tôi có tư cách đó hay không.”

Hạ Tinh Thần nhăn mày, nghi hoặc nhìn cô ta rồi lại nhìn túi giấy.

Chần chờ giây lát nhưng vẫn cầm túi giấy mở ra. Cô rút ra thứ gì đó, nội dung bên trong làm cho cô ngớ ra. Từ lúc vào cửa tới giờ vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, mà lúc này bắt đầu có vết rách.

Bên trong túi giấy không phải thứ gì khác mà là một bức hình chụp cô mà Bạch Dạ Kình vào đêm ở trên xe bus, tuy không nhìn rõ như ở trên báo nhưng hiển nhiênđây chỉ là bản thảo mà gương mặt cô muốn rõ bao nhiêu thì rõ bấy nhiêu.

“Ảnh chụp hiệu quả không tệ, mặt của cô muốn rõ bao nhiêu thì rõ bấy nhiêu.” Tống Duy Nhất cười nhẹ, quả thật dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Hạ Tinh Thần đang thay đổi sắc mặt.

Hạ Tinh Thần hoàn hồn, nhét ảnh chụp vào túi giấy, ném trở lại bàn trà, chỉ lạnh lùng người cô gái đối diện: “Cô cho tôi xem mấy thứ này là muốn thế nào?”

“Tôi đã nói rồi.” Tống Duy Nhất lặp lại: “Rời khỏi thành phố này, đừng quay lại chỗ này nữa.”

“Cô cứ thế không có lòng tin như vậy sao?”

“Cô không cần dùng loại lời nói này kích thích tôi.” Tống Duy Nhất không để vào mắt: “Tôi có năng lực để cho cô đi vào con đường chết, tôi không có lý do gì cho hai người các người có tương lai, sau khi kết hôn anh ta không đi tìm cô nhưng không có nghĩa cô không quấn lấy anh ta. Cô nói xem, tôi sẽ ngu ngốc cho cô cơ hội đó sao?”

“Nếu tôi không đồng ý thì sao đây?”

“Đơn giản thôi.” Tống Duy Nhất cười cười nhưng mà đáy mắt lóe lên sự tàn khốc và sắc bén: “Hiện tại truyền thông không ngừng đưa tin, mà dân chúng cả nước lại đang tò mò thân phận nữ chính, cô nói xem, nếu tôi công khai bức hình này trên mạng thì sẽ như thế nào?”

Nói đến đây, cô ta dừng lại một chút, vừa lòng nhìn thấy gương mặt Hạ Tinh Thần tái nhợt, bàn tay đặt đằng trước nắm chặt thành nắm đấm mà sau đó buông ra.

“Haha.” Cô ta cười “Nhất định là bùng nổ, hình tượng của anh ta hoàn toàn không còn, đừng quên, tin tức chúng tôi đính hôn, cả thế giới này đều biết. Đến lúc đó tôi lại khóc lóc kể lể trước truyền thông nói ngày tôi và anh ta đính hôn, anh ta cùng cô xằng bây, hiện tại có muốn dùng hôn nhân để đòi hỏi tôi.”

“Tống Duy Nhất, cô đê tiện.” Hạ Tinh Thần phẫn nộ lên án, nhưng mà nháy mắt một ly nước đá liền hắt qua.

“Tôi đê tiện cũng không cho phép cô mắng.” Tống Duy Nhất sẳng giọng nói.

Nước thật lạnh, hắt qua làm cho cả người Hạ Tinh Thần bị đông lạnh. Tống Duy Nhất là người có thù phải trả, trong tiệc tối cô hắt nước vào mặt cô ta trước mặt mọi người, hiện tại cô ta đang trả thù chuyện ngày đó.

Hạ Tinh Thần ẩn nhẫn, không phát tác. Hiện tại cô biết tình hình này cô không thể nào phát tác. Chỉ yên lặng rút khăn tay, lau khô nước trên mặt. không tệ, hôm nay cô không trang điểm, ngoại trừ mặt hơi lạnh thì không quá chật vật.

Vén tóc lên để cho bản thân tỉnh táo lại, lúc ngẩng đầu lại lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô nên biết nếu cô dám tung những bức hình này ra ngoài, cô và Bạch Dạ Kình mãi mãi không có khả năng.”

“Đời người luôn được mất, tôi và anh ta không có khả năng nhưng ít nhất con đường ba tôi đến vị trí Tổng thống kế nhiệm lại bớt đi một đối thủ mạnh mẽ. Huống hồ vẫn còn nhiều người đàn ông nguyện ý yêu tôi, cưới tôi, Tống Duy Nhất tôi cho tới giờ không thiếu người. Thiếu một Bạch Dạ Kình thì ngại gì.”

Hiển nhiên cô ta đã quyết tâm.

Tống Duy Nhất có lẽ không gì không làm được. Huống chi ngày đó Bạch Dạ Kình nói trong điện thoại sẽ kết hôn với cô ta, cùng lắm chỉ là kế đối phó chứ mãi mãi không hề yêu cô ta.

Hạ Tinh Thần cầm khăn tay từ từ nắm chặt. Bởi vì quá dùng sức mà các đột ngón tay trắng bệch. Khăn tay bị cô vò thành một nắm.

Tống Duy Nhất nhìn cô tiếp tục nói: “Nếu cô không muốn liên lụy anh ta vậy thì từ chức đi, mặc kệ cô đi đâu, chỉ cần cách xa thành phố này. Ngày mai trong buổi họp báo, nếu để tôi biết cô còn ở đó thì chúng ta liền gặp nhau tại buổi họp báo đi.”

Một câu cuối cùng tràn đầy uy hiếp.

Không đợi Hạ Tinh Thần nói gì, di động của Tống Duy Nhất vang lên, Tống Duy Nhất đưa mắt nhìn, bắt máy đưa đến bên tai, đi tới một góc nói.

“Alo, mẹ à, đúng thế, con đang cùng Dạ Kình chọn lễ phục, vâng, bác trai, bác gái và chị Túc Diệp đều đi theo, vâng, thế con cứ ở lại đây đã.”

Tắt máy, lúc nhìn lại thì Hạ Tinh Thần đã đi mất, ảnh chụp trên bàn không thấy đâu nữa.

Trầm ngâm giây lát, cô ta không nhanh không chậm đi ra ngoài.

“Tống tiểu thư.” Nhân viên làm việc chào hỏi. Tống Duy Nhất nhìn cô ta một cái: “Cô ta đâu?”

“Hạ tiểu thư vừa đi ra.”

Tống Duy Nhất gật đầu, không nói gì thêm. Nếu Hạ Tinh Thần thật sự yêu Bạch Dạ Kình mà không phải dựa vào vị trí Tổng thống phu nhân mà nói đương nhiên sẽ biết lựa chọn như thế nào.

Hạ Tinh Thần trở lại Bộ Ngoại gia cả người hồn bay phách lạc. Nhưng tới giời cơm, Trì Vị Ương kéo cô tới căn tin, cô lắc đầu nói không có khẩu vị.

“Làm sao thế, vừa ra ngoài về mặc đều tái nhợt rồi.”

Hạ Tinh Thần giật giật môi, nhưng mà không thể nói gì. Chỉ cảm thấy lồng ngực cực kì phiền muộn, giống như bị bông nhét vào. “Cậu đi ăn trước đi, mình muốn ở đây ngồi một chút, nghĩ một chút việc.”

Trì Vị Ương nhìn sắc mặt của cô, không kiên trì nữa, chỉ cầm bàn tay lạnh lẽo của cô nhẹ giọng an ủi: “Mình mang cơm về cho cậu, gần đây xảy ra nhiều việc,mình biết trong lòng cậu buồn phiền, nhưng mà đừng chuyện gì cũng giữ trong lòng, trời cũng không sập xuống được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.