Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Trì Vị Ương nhìn sắc mặt của cô, không kiên trì nữa, chỉ cầm bàn tay lạnh lẽo của cô nhẹ giọng an ủi: “Mình mang cơm về cho cậu, gần đây xảy ra nhiều việc,mình biết trong lòng cậu buồn phiền, nhưng mà đừng chuyện gì cũng giữ trong lòng, trời cũng không sập xuống được
Quả thật trời không thể nào sập xuống, nhưng mà….
Nếu cô thật sự không đi thì tiền đồ của anh sẽ biến thành cái dạng gì thật sự cô không nghĩ ra được. Nhưng mà cô biết nhất định sẽ tệ hơn gấp trăm, ngàn lần lúc này.
Nhưng nếu cô như vậy, Hạ Đại Bạch sẽ đi theo anh, cô bỏ được sao?
Chẳng những không nỡ mà căn bản không yên lòng. Tống Duy Nhất là tiểu thư kiêu căng, sẽ không đụng được bọn họ thì làm sao có thể cho phép con trai của cô và Bạch Dạ Kình.
Trong lòng Hạ Tinh Thần rối loạn, chỉ là có một ý niệm như mọc rễ trong lòng, càng ngày càng kiên định hơn. Cô không thể cứ thế giao con trai cho Bạch Dạ Kình. Nếu như là trước đây cô còn ở lại thành phố, con trai ở hai bên nhưng ít ra cô có thể chịu đựng được nỗi nhớ. Nhưng hiện tại nếu cô không ở lại thành phố…
Càng nghĩ càng cảm thấy đau đớn không thể tả. Cô cầm điện thoại qua soạn tin nhắn.
Bên kia.
Bạch Dạ Kình đang ngồi trong phòng ăn của văn phòng Tổng thống, ngồi cùng bàn ăn là đoàn thể xã hội, đang chuẩn bị cho họp báo ngày mai. Lãnh Phi từ từ đi tới, cầm điện thoại trong tay đưa cho anh. Bạch Dạ Kình tiện tay mở ra, nội dung của tin nhắn cực kì ngắn gọn.
Đêm nay em ở phòng chờ anh.
Bạch Dạ Kình nhìn hồi lâu, gương mặt nghiêm túc khó lắm mới toát ra vẻ nhu hòa. Anh không nhắn lại mà chỉ cất điện thoại đi.
Cho nên những lời này của cô có tính là đang ám chỉ phương diện kia không?
Hạ Tinh Thần đánh máy đơn từ chức nhưng mà cuối cùng không nỡ buông tha như vậy. Cuối cùng vẫn nộp lên đơn xin phép.
Buổi tối, đón Hạ Đại Bạch, ba người cùng nhau ra ngoài ăn tối. Hạ Tinh Thần vẫn không có khẩu vị gì, Trì Vị Ương nhíu mày thật lâu: “Cậu làm sao vậy? giữa trưa đã không ăn rồi, đến bữa tối lại như vậy nữa. ăn cơm đi, làm gương cho con trai chúng ta.”
Hạ Tinh Thần hoàn hồn nhìn Hạ Đại Bạch, Hạ Đại Bạch đang cầm thìa xúc cơm, bé ăn mà không cần người khác phải bận tâm.
Cô nhếch môi: “Ngày mai sẽ tuyên bố tin tức, mình hơi lo lắng.”
Nhắc tới cái này, gương mặt Trì Vị Ương cũng lo lắng: “Hiện tại chuyện của Tổng Thóng vẫn đang hot, quả thật có vẻ đau đầu. Không biết bọn họ có kế sách ứng phó không nữa.”
Nhắc tới hai chữ Tổng thống, ánh mắt lại nhìn về phía Hạ Đại Bạch, sợ bé lo lắng, Trì Vị Ương nhất thời sửa miệng. Khoảng thời gian gần đây vì không cho bạn nhỏ Hạ Đại Bạch xem tin tức, vừa có tin tức cô liền rút an ten tivi.
“Tin tức gì ạ?” Hạ Đại Bạch tò mò, miệng nhai cơm, mắt thì chớp chớp nhìn hai người.
“Không có gì, mẹ và mẹ nuôi của con đang nói về minh tinh thôi mà, con còn bé nhất định không biết được.”
Được rồi, quả thật bé không hề hứng thú với minh tinh. Hạ Đại Bạch vui đầu tiếp tục ăn cơm.
Ăn qua cơm tối, Hạ Tinh Thần đề Trì Vị Ương đón con về nhà. Hạ Đại Bạch muốn đi theo cô lại bị Trì Vị Ương nhét vào xe: “Đừng đi theo, làm bóng đèn một lần rồi không thể tiếp tục làm.”
“Vậy được rồi.” tuy rất muốn đi theo nhưng mà Hạ Đại Bạch vẫn rất cực kì thức thời. Cười tít mắt ở trong xe vẫy tay với Hạ Tinh Thần: “Đại Bảo, mẹ và tiểu Bạch hẹn hò thật vui nhé….”
Nhìn nụ cười khờ dại của con trai, trong lòng Hạ Tinh Thần chua xót, sao cô có thể chịu được tách ra với con trai chứ.
“Trên đường về cẩn thận một chút.” Hạ Tinh Thần ghé đầu vào cửa sổ, bàn tay quyến luyến sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, hốc mắt phiềm hồng: “Ngoan ngoãn ở nhà cùng mẹ nuôi, ngày mai mẹ đưa con đi tìm bà ngoại chơi.”
Hạ Đại Bạch nhíu mày nhìn cô, mẫn cảm hỏi: “Đại Bảo, mẹ đang khổ sở sao?”
Hạ Tinh Thần ngẩn ra, Trì Vị Ương nhìn đôi mắt đau khổ của cô, lo lắng nhìn qua. Cô nhanh chóng thu liễm lại cảm xúc, lắc đầu: “Không có, nghĩ tới ngày mai được gặp bà ngoại của con, mẹ rất vui. Được rồi, bác tài, có thể đi rồi đấy.”
Sợ khó kiềm chế cảm xúc của mình, ngược lại Hạ Tinh Thần lái bảo tài xế lái xe đi, rút tay về lại đứng thẳng người nhìn bóng xe rời đi.
Bên trong xe.
Hạ Đại Bạch vẫn rất lo lắng, quay người nhìn bóng dáng mảnh khảnh trước cửa khách sạn.
Đợi bóng dáng ngày càng thu nhỏ lại, đến khi không nhìn thấy gì nữa, bé vẫn nhìn chằm chằm không chịu quay đầu.
Trì Vị Ương thở dài, xoay người đứa bé lại: “Đừng lo lắng cho Tinh Thần, không có chuyện gì đâu.”
Cô chỉ cho là đêm nay Hạ Tinh Thần quan tâm cho Bạch Dạ Kình cũng không suy nghĩ đến chuyện khác. Hạ Đại Bạch như người lớn thở dài có chút buồn rầu. Đại Bảo muốn đi hẹn hò với tiểu Bạch, nhưng vì sao lại không vui, nhất định là tiểu Bạch bắt nạt mẹ.
Hạ Đại Bạch nghĩ thế, lại bắt đầu oán giận người nào đó rồi. Hừ hừ, lần sau gặp tiểu Bạch, nhất định phải giáo dục lại cho tốt mới được.
Hạ Tinh Thần đến phòng 8088, không ngoài ý muốn căn phòng vẫn trống không như cũ. Cô bật đèn, rót cho bản thân một ly nước, chất lỏng lạnh lẽo trôi quả cổ họng, như rót qua tim, bỗng nhiên cô cảm thấy cả người lạnh thấu rồi.
Hít một hơi thật sâu giống như hạ quyết tâm, đặt ly nước xuống, cô xoay người đi vào phòng tắm.
Bóng đêm sâu thẳm.
Thời tiết ngày càng lạnh, nhưng mà đêm nay thì không tệ, bầu trời đầy sao.
Mấy chiếc xe khiêm tốn chạy tới bãi đậu xe của khách sạn King, đi theo lối vào thang máy bí mật thì đã có người chờ ở đó. Bạch Dạ Kình từ trên xe bước xuống, Lãnh Phi và Thụy Cương vội vàng chạy theo.
Bạch Dạ Kình giơ tay nhìn đồng hồ, đã qua 0h rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đêm này cô áy chắc đang ở trong phòng chờ anh.
“Đều về hết đi, không cần đi theo tôi lên lầu.” Bạch Dạ Kình phân phó.
Lãnh Phi gật đầu, sau đó không quên nhắc nhở: “Chiều mai 2h sẽ họp báo, trước đó còn có…”
“Đi đi, ngày mai lại nói tiếp.” hiện tại Bạch Dạ Kình rất muốn nhanh chóng lên lầu. 6h sáng đã vội vàng đến giờ, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, hiện tại anh không muốn nhắc tới công việc.
Lãnh Phi nhìn ra cảm xúc của anh, tiện thể im lặng, không nói gì nữa mà chỉ nhìn theo bóng dáng của anh lên lầu, sắp xếp cho vệ sĩ bảo vệ ở dưới lầu sau đó mới rời đi.
Quét vân tay đi vào, bật đèn tường phong cách châu Âu ở trong phòng khách, ánh sáng vàng ấm áp bao phủ cả căn phòng, nhìn trông cực kì ấm áp. Khóe môi nhếch lên vòng cung, anh nhẹ nhàng đi vào. Cởi áo khoác trên người ra, tiện nay ném sang bên cạnh lại đi thẳng phòng khách đi vào.
Tivi tinh thể lỏng trong phòng khách vẫn đang bật phim, âm thanh rất nhỏ ngược lại càng làm nổi bật sự yên tĩnh của cả căn phòng.